Hoa Nhi biết rất khó để thoát khỏi sự trách cứ của Bạch Tê Lĩnh, nhưng nàng cũng không muốn bán đứng Hoắc Ngôn Sơn. Nàng không biết gì về Bạch Tê Lĩnh và Hoắc Ngôn Sơn, chuyện giữa họ không liên quan đến nàng, điều này nàng hiểu rõ. Nhớ đến Bạch Tê Lĩnh thích người khác mềm mỏng, nàng buộc mình phải khóc. Nàng trông có vẻ sợ hãi, đứng đó nức nở. Hắn đứng trước mặt nàng, dáng vẻ như một người lớn giận dữ đang mắng một đứa trẻ con.
Tạ Anh ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, thầm nghĩ hôm nay thật náo nhiệt. Hanh Tướng đầu óc cứng nhắc, không hiểu thì hỏi: "Bạch nhị gia sao không giết cô ấy? Cô ta thông đồng..."
Tạ Anh liếc nhìn hắn: "Nhị gia tự có đạo lý của Nhị gia, ngươi suy đoán cái gì? Ngươi nhìn cô ấy như vậy, có giống như biết mình đã vướng vào chuyện gì không?"
"Giống." Cáp Tướng ở một bên nói: "Theo cô ta nhiều ngày như vậy, nha đầu này tinh ranh lắm. Nhưng cô ấy cũng có một điểm thú vị, giống như muội muội ruột của ta, bảo ta giết cô ấy, ta không nỡ. Dù sao ta cũng không ra tay."
"Ngươi đi hỏi Nhị gia tối nay dùng gì." Tạ Anh ra hiệu cho Cáp Tướng đi, hắn nghĩ trong đó đã náo loạn xong, Nhị gia mệt rồi, cũng nên ăn chút gì đó.
"Ta không đi." Cáp Tướng nhướng mày rậm, giọng ồm ồm vang lên: "Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Lúc này đi sẽ bị mắng."
Quả nhiên, Tạ Anh gõ cửa, bị Bạch Tê Lĩnh ném một cái chén vào cửa, hắn bĩu môi, đứng đó không động.
"Sợ hãi quá." Hoa Nhi vừa khóc vừa nói: "Động một tí là bóp cổ người, tát mặt người khác, ngay cả gia đinh thân cận ngài cũng ném chén." Nói xong nàng nức nở một tiếng, lấy tay áo che mặt.
Bạch Tê Lĩnh trừng mắt nhìn Hoa Nhi, ngón tay mạnh mẽ chỉ vào trán nàng: "Ta nói cho ngươi biết, thấy ngươi đáng thương nên giữ lại mạng. Chỉ những việc ngươi làm đã chết tám trăm lần rồi."
"Ta làm gì mà chết tám trăm lần. Ta ngày ngày hầu hạ ngài, làm chó săn, làm tai mắt cho ngài, ở bến tàu chịu đói chịu rét dò la tin tức..."
"Im miệng."
Bạch Tê Lĩnh vung tay áo, ngồi lại trên trường kỷ. Hắn quét mắt nhìn nàng: dáng người không cao bằng ngực hắn, sắc mặt vàng vọt, tay chân gầy gò, người như vậy ở bên cạnh hắn đóng vai một tiểu thư đồng miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Quản gia nói tìm cho hắn một người, hắn lại cảm thấy nàng thích hợp.
"Đi Lương Khánh chuyến này, một trăm đồng một ngày." Bạch Tê Lĩnh bưng chén trà, mở nắp thổi một hơi, nhấp một ngụm trà. Hoa Nhi biết hắn sắp gọi người tiễn khách, nhưng nàng vẫn còn việc quan trọng chưa làm xong. Thế là nàng cẩn thận tiến lại gần, nghẹn ngào nói: "Ta đi, nhưng núi Hoắc Linh là nơi cho mười lượng bạc cũng không ai muốn đi." Nàng nức nở nói: "Ngài xem nửa quan (*) tiền một ngày được không?
Trong nhà ta còn có một bà lão... Nửa quan tiền vì ngài liều mạng cũng đáng..."
(*) nửa quan tiền = năm trăm văn (đồng)
"Đổi người."
"Hai trăm đồng. Hai trăm đồng." Hoa Nhi quỳ xuống trước mặt Bạch Tê Lĩnh, ôm lấy chân hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, giơ hai ngón tay gầy guộc: "Hai trăm đồng."
Bạch Tê Lĩnh đã quen với việc Hoa Nhi được đằng chân lân đằng đầu, 'con chuột nhỏ' này hễ có kẽ hở là lại giấu đồ ăn vào hang chuột của mình, người khác đói đến hoa mắt, hang chuột của nàng e rằng đã đầy ắp rồi. Lúc này còn khóc lóc với hắn: "Nhị gia, không giấu gì ngài, ngài thấy không? Ngày mai là Tết Tiểu Niên rồi! Tiểu Niên, ai mà không có y phục mới? Ta, ta không có, bà nội của ta cũng không có.
Ngài phát lòng từ bi, mỗi ngày cho thêm một trăm đồng, coi như cho ta một mảnh vải, được không?"
"Lần trước ta thưởng cho ngươi y phục, ngươi cho ăn mày mặc phải không?" Bạch Tê Lĩnh hỏi.
"Phải có đồ thay giặt..."
Bạch Tê Lĩnh hừ một tiếng, Hoa Nhi thấy cơ hội lại nói: "Ta muốn loại áo choàng lớn mà ngài mặc ấy, thời tiết quỷ quái này không bị lạnh cổ, lạnh tay." Hoa Nhi ưỡn cổ cho Bạch Tê Lĩnh xem, cái cổ nhỏ nhắn đỏ ửng vì lạnh, hắn chỉ cần một tay là có thể nắm gọn.
Tạ Anh ở ngoài cửa đổ mồ hôi thay Hoa Nhi: Bạch Tê Lĩnh tính tình quái gở, hắn có thể thưởng cho ngươi, nhưng ngươi không thể đòi hỏi. Hắn gọi loại chuyện này là xin ăn. Theo lời hắn nói, Bạch phủ không giữ những kẻ xin ăn, trông không có khí tiết.
Nhưng Hoa Nhi lại thật sự đáng thương, ngay cả Tạ Anh cũng động lòng trắc ẩn. Thế gian này có rất nhiều người đáng thương, nhưng Tạ Anh không quen biết họ, nên cảm thấy không liên quan đến mình. Người đáng thương như Hoa Nhi, miệng lưỡi lanh lẹ như vậy, thì không nhiều. Tạ Anh nghĩ: Không có người như vậy, sẽ mất đi bao nhiêu niềm vui.
"Tạ Anh, ném cô ta ra ngoài." Bạch Tê Lĩnh rất ghét những người than nghèo với hắn, bảo Tạ Anh ném nàng ra ngoài.
"Ta tự đi." Hoa Nhi đoán chắc giao dịch này là của nàng, lại giở trò ngang ngược với Bạch Tê Lĩnh: "Núi Hoắc Linh vốn là nơi nguy hiểm, một trăm đồng là để đuổi ăn mày. Ta tuy nghèo, nhưng không phải ăn mày. Không có hai trăm đồng, ta không đi."
Nói xong quay người lao ra cửa.
Nàng đã đến Bạch phủ vài lần, lần nào cũng ầm ĩ đi cửa chính, đi mãi thành quen. Trước mặt Bạch Tê Lĩnh, nàng chạy về phía cửa chính.
"Đứng lại!" Bạch Tê Lĩnh theo sau quát nàng: "Ngươi đi đâu vậy?"
Tạ Anh lúc này tự đổ mồ hôi, tiến lên một bước: "Hoa Nhi cô nương, mời đi lối này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!