Đêm đó, khiến họ cảm thấy tất cả những điều kỳ lạ đã trải qua trong đời đều trở nên nhỏ bé.
Trà Luân đi về phía bầy sói, tiếng gầm gừ dần dần dừng lại, thảo nguyên yên tĩnh trở lại. Cô bé đặt tay lên miệng, phát ra tiếng tru như sói, Diệp Hoa Thường biết, cô bé đang gọi sói con của mình. Đó là cách gọi sói mà A Lặc Sở đã dạy cho Trà Luân.
Có một con sói chậm rãi đứng dậy đi về phía Trà Luân, cô bé nhìn nó, không hề sợ hãi. Sói đến trước mặt cô bé, nhìn cô bé chằm chằm, rồi ngửa mặt lên trời tru một tiếng. Ngay lập tức, cả đàn sói đều lao về phía Trà Luân, trong chớp mắt Trà Luân biến mất giữa bầy sói. Diệp Hoa Thường thét lên đau đớn, khóc lóc chạy về phía trước. Hoa Nhi và những người khác rút tên ra, chuẩn bị bắn vào bầy sói.
Nhưng họ biết rõ tất cả đã quá muộn, khi bầy sói lao vào, chúng có thể xé xác người trong nháy mắt, huống chi là một cô bé nhỏ như vậy.
Tiếng cười. Có tiếng cười vang lên từ nơi hỗn loạn đó, tất cả mọi người đều sững sờ, ngây người nhìn.
Bầy sói lại im lặng, lùi lại, còn Trà Luân, chậm rãi đứng dậy. Trên người, trên mặt cô bé đầy bụi bẩn, nhưng nụ cười của cô bé lại thắp sáng màn đêm. Vầng trăng của thảo nguyên, hậu duệ của A Lặc Sở, mang trong mình bản tính hoang dã bẩm sinh. Từ đó, thảo nguyên có một chủ nhân mới.
Cô bé đi đến trước mặt Diệp Hoa Thường, nhìn thấy nước mắt trên mặt Diệp Hoa Thường, dường như cô bé có chút bối rối, nghiêng đầu hỏi: "Khóc gì?"
Diệp Hoa Thường như nhìn thấy một A Lặc Sở nhỏ, cô không nói gì, chỉ lắc đầu.
Khi bình minh vừa ló dạng, họ tiếp tục lên đường. Trà Luân cưỡi con ngựa nhỏ của mình, phía sau là một bầy sói. Đây là một cảnh tượng kỳ lạ trên thảo nguyên, mục dân sống trên thảo nguyên đều nói sói là thần linh, người có thể thuần phục sói ngàn năm khó gặp.
Người Thát Đát truyền tai nhau, chuyện Trà Luân thuần phục sói nhanh chóng lan khắp Thát Đát, họ đều nói: Đây là Quốc vương do trời ban. Vị Quốc vương này còn có sự bảo hộ của bờ bên kia sông Ngạch Viễn, cuộc sống của những mục dân Thát Đát sẽ ngày càng tốt đẹp. Những lời này cũng được gió thổi khắp thảo nguyên. Hoa Nhi thấy Diệp Hoa Thường luôn cau mày, không biết nên an ủi cô thế nào. Chỉ im lặng ở bên cạnh.
Ngày gần đến kinh đô, Diệp Hoa Thường đột nhiên nói với Hoa Nhi: "Tiểu nha đầu, ngày xưa ta gọi ngươi là tiểu nha đầu, nhưng thật sự chúng ta cũng không chênh lệch mấy tuổi."
Hoa Nhi liền bắt chước biểu cảm lúc theo sau cô ấy, hỏi cô: "Diệp tiểu thư lại muốn thưởng cho ta thức ăn sao?"
Diệp Hoa Thường mỉm cười.
Giờ đây Diệp Hoa Thường ít nói hơn trước, nhưng con người vẫn như xưa. Một lần nữa, cô phải một mình trải qua những tháng ngày cô độc ở nơi đây. Nữ nhi thì hận cô, nhi tử vừa sinh thì ốm yếu. Cô là người bất đắc dĩ nhất trên đời.
Hoa Nhi rất buồn, nàng rất muốn đưa Diệp Hoa Thường đi. Nàng nói với Diệp Hoa Thường: "Ta sẽ đưa cô và Trà Luân đi, Trà Luân còn nhỏ, nhiều chuyện lớn lên con bé sẽ hiểu. Chúng ta hãy cùng nuôi dạy con bé thật tốt."
Diệp Hoa Thường nắm tay Hoa Nhi, tay cô lạnh buốt, khẽ lắc đầu: "Trà Luân có cuộc đời của riêng con bé. Dù con bé còn nhỏ, nhưng ta cho phép con bé lựa chọn. Ta đã quen rồi."
Hoa Nhi biết Diệp Hoa Thường đã quyết tâm, chỉ có thể siết chặt tay cô.
Ngày Trà Luân lên ngôi, gió trên thảo nguyên bỗng ngừng thổi. Trong kinh đô cũ kỹ của người Thát Đát, ánh nắng trải khắp mọi ngóc ngách. Người Thát Đát mặc trang phục chỉnh tề đứng bên đường; bà lão lưng còng dắt cháu trai cháu gái, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía đường phố trước mặt; con chó già nằm trong góc ngửi thấy mùi thú dữ, đột nhiên đứng dậy cụp đuôi.
Trà Luân đứng trên cỗ xe ngựa chất đầy hoa, đầu đội vòng hoa dại, còn Diệp Hoa Thường thì đứng sau cô bé. Phía sau cỗ xe ngựa đó có một bầy sói lặng lẽ đi theo. Trước đây, dân chúng Thát Đát từng nghe nói Vương phi của A Lặc Sở là nữ nhân đẹp nhất bên kia sông Ngạch Viễn, hôm nay cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô.
Nữ nhân đã trải qua bao khổ đau nhưng không hề gục ngã, cô kiêu hãnh đứng đó, như muốn nói: Trên đời này không ai có thể đánh bại ta và Trà Luân của ta. Người Thát Đát đương nhiên hiểu, Trà Luân còn nhỏ, nữ nhân đứng sau cô bé mới là vị Quốc vương thực sự của Thát Đát.
Thát Đát chưa từng có nữ vương, đây là người duy nhất. Nhưng họ cam tâm tình nguyện quỳ bên đường.
Hoa Nhi hộ tống Trà Luân lên ngôi xong thì phải rời đi. Hận thù giữa nàng và Thát Đát bắt đầu cách đây hơn mười năm, nhưng lần này mọi thứ lại khác. Dù biết đời người phải trải qua nhiều ly biệt, Hoa Nhi vẫn thường xuyên ngoảnh đầu nhìn lại.
Diệp Hoa Thường kiêu hãnh đứng nơi đó, từ đây, trong sử sách của Thát Đát có thêm hai nữ tử danh tiếng lẫy lừng. Nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm sau. *
* lời editor: tác giả có nói sẽ viết bộ "Hoa bay Trà Luân" như phần hai của bộ "Bách Hoa sâu thẳm" nhưng mà vài năm rồi vẫn chưa ra văn án. Hình như Cô nương đừng khóc không còn hứng thú viết truyện cổ đại nữa.
Hoa Nhi vẫn không thể kìm nén cảm xúc trong lòng, nàng đến thăm mộ ông nội Tôn. Trước mộ ông Tôn nở rất nhiều hoa nhỏ, cánh hoa căng mọng, mỗi lần gió thổi qua lại thoang thoảng hương thơm. Trước khi mất, ông Tôn hiếm có khi tỉnh táo, liên tục nhắc đến bà Tôn, còn lẩm bẩm một số chuyện cũ. Ông cụ rụng hết răng, nói không rõ ràng, mọi người chỉ biết đoán già đoán non xem ông nói gì. Tiểu Song đoán hăng hái nhất, mỗi khi đoán đúng, thấy ông Tôn gật đầu, cô bé lại vỗ tay: "Hay quá!
Cháu giỏi quá!"
Ông Tôn ra đi không quá bi thương, Hoa Nhi hiểu ông đã chịu đủ khổ đau trần thế, cũng nên lên trời gặp bà Tôn rồi. Thiên cung thật tốt, có trăng sáng, sao trời, mây lành.
Yên Hảo luôn nhìn về phía kinh đô Thát Đát, miệng lẩm bẩm: "Không biết mẫu tử họ...". Cô đang lo lắng cho Diệp Hoa Thường và Trà Luân, bị đám nam nhân hung dữ của Thát Đát vây quanh, có thể bị hãm hại bất cứ lúc nào.
"Hành quân đánh trận đã nhiều năm, muội có biết ta học được gì không?" Hoa Nhi hỏi Yên Hảo. Yên Hảo lắc đầu, kéo tay nàng, mong nàng kể chi tiết.
"Là mỗi người một số mệnh." Hoa Nhi cũng quay đầu nhìn về phía kinh đô Thát Đát: "Đừng quá bận tâm sinh tử người khác, mỗi người đều có số phận định sẵn. Người ta mong sống trăm tuổi, họ lại chết bất đắc kỳ tử; kẻ ta ghét cay ghét đắng, lại sống rất lâu. Dù ta đánh trận, giờ đây ta cũng tin vào cơ duyên. Diệp tiểu thư đi đến ngày hôm nay, muội hẳn cũng có thể thấy, cô ấy có tướng trường thọ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!