Về đến nhà, Hoa Nhi lại nhóm lửa lên, sắc thuốc cho bà Tôn. Hai ngày nữa là đến Tiểu Niên, Hoa Nhi tính toán trong tay còn hai mươi đồng bạc, định đi mua chút bột, rồi lấy chỗ thịt còn lại lần trước làm nhân, dù gì ngày Tiểu Niên cũng có thể ăn một bữa bánh bao.
(*) – Tiểu Niên: là một ngày lễ truyền thống ở Trung Quốc, có nghĩa là "Năm mới nhỏ" và tương tự như Tết Ông Công Ông Táo ở Việt Nam, được tổ chức vào khoảng một tuần trước Tết Âm lịch.
Phi Nô đến tìm nàng, đứng ngoài cửa huýt sáo mấy lần liền, bà Tôn ho một tiếng giục nàng: "Đi đi, Phi Nô tìm con."
Hoa Nhi chuẩn bị ra ngoài, quay lại thấy bà định nói lại thôi, bèn ngồi xuống đầu giường, nhỏ nhắn co mình trên ghế gỗ, chống cằm nhìn bà, trông thật đáng thương.
Bà thở dài: "Phi Nô là đứa bà trông từ nhỏ lớn lên. Cái gì cũng tốt, chỉ là..."
Hoa Nhi đảo mắt một vòng mới hiểu ý bà cụ, là lo lắng nàng và Phi Nô có tư tình. Nàng bèn bật cười: "Bà ơi! Con chỉ xem Phi Nô là ca ca."
"Con..."
"Con sao? Con no bụng còn khó, đâu có thời gian nghĩ mấy chuyện vô ích đó." Hoa Nhi đứng dậy đắp lại chăn cho bà: "Bà ngủ đi! Đừng nghĩ nhiều!"
Nói xong nàng quay người đi ra. Phi Nô ra hiệu nàng đưa tay ra, nàng ngoan ngoãn làm theo. Hắn đặt vào lòng bàn tay nàng mấy đồng tiền: một đồng, hai đồng...
"Gì đây?" Hoa Nhi hỏi: "Ở đâu ra?"
"Tiền công nhà họ Vương." Phi Nô nói: "Sáng nay ta và Triệu Diệp, A Hủy đi đòi, quản gia nhà họ Vương lại vui vẻ đưa cho. Ông già đó không biết bị ma ám gì, hai mắt thâm quầng, nói chuyện cứ run rẩy." Phi Nô làm điệu bộ bắt chước một chút, Hoa Nhi bị hắn chọc cười đến mức phải che miệng.
Tiên Thiền từ trong nhà đi ra, tay nắm chặt bút lông và hộp mực, thấy Hoa Nhi và Phi Nô liền mời họ cùng cô đi một chuyến đến xưởng mực.
"Đến xưởng mực làm gì?" Hoa Nhi hỏi cô ấy.
"Chính là tờ cáo thị hôm qua muội giúp ta gỡ."
"Cái xưởng mực đó sao?"
"Phải."
"Tốt quá, đi thôi, ta đi cùng tỷ."
Ở thành Yên Châu mở xưởng mực, coi như là chuyện mới mẻ. Yên Châu nằm ở phía Bắc, thiếu người văn nhã. Vào năm Kiến Hòa thứ nhất, vị tri huyện do triều đình phái đến đây, câu đầu tiên ông ta nói là: "Dân phong thô kệch, dùng cường quyền áp chế." Vì vậy, buôn bán ở thành Yên Châu này từ giết chó, mổ lợn, quán rượu, quán trà đến võ đường, tiêu cục, cái gì cũng có, duy nhất không có làm giấy làm mực. Hơn nữa, việc làm mực, quy trình phức tạp, đòi hỏi gió, nước, ánh sáng phải hòa hợp.
Yên Châu này, một năm hết nửa năm là mùa đông, gió lớn tuyết lớn, làm sao có thể làm mực được?
Mọi người bàn tán xôn xao, có người nói chủ xưởng mực đã bỏ ra rất nhiều tiền, mời thợ làm mực từ Huy Châu đến, mực Huy Châu của vị thợ mực đó là mực ngự dụng của triều đình. Cũng có người nói chủ xưởng đó chẳng qua là để vung tiền, một kẻ thô lỗ, không thể làm nên chuyện.
Có người thì thầm: "Đừng nói nữa, chủ xưởng đến rồi."
Người đứng sừng sững trên đài, chính là Bạch nhị gia.
Trên đường đến đây có người nói: Chủ xưởng mực bí ẩn này, chắc chắn không phải Bạch nhị gia. Bạch nhị gia từ nhỏ đã là một kẻ thô lỗ chuyên đánh đấm, tương truyền việc kinh doanh của hắn cũng là những việc "buôn người". Nếu người như vậy mà mở xưởng mực, thì đúng là lạc nghề rồi.
Lúc này ai nấy đều không dám thở mạnh, không biết tên điên Bạch nhị gia này lại gây ra trò cười gì nữa. Tiên Thiền nắm tay Hoa Nhi, hỏi nàng: "Lát nữa ta có nên đi nữa không? Việc làm ăn của Bạch nhị gia, ta sợ..."
"Sợ gì? Cứ đi! Việc nhà người khác chúng ta còn dám làm, việc nhà hắn có gì khác đâu? Họ đều là quạ đen như nhau, hắn không tốt hơn các chủ xưởng khác, nhưng cũng chẳng điên tới mức đổ lên đầu chúng ta." Hoa Nhi đại khái nhớ lại mấy lần giao tiếp với hắn, hạ giọng: "Ta dù sao cũng kiếm được mấy chục đồng từ hắn, biết chút tính nết của hắn. Bạch nhị gia này, thích kẻ mềm mỏng."
"Ta không hiểu..."
"Tỷ chỉ cần giả vờ đáng thương trước mặt hắn, đừng đối đầu với hắn. Có chuyện thì giả vờ khóc mấy tiếng, hắn sẽ không làm gì tỷ đâu." Hoa Nhi tin chắc chiêu này hiệu quả, hôm đó nàng cãi lại hắn, hắn ra tay rất tàn nhẫn, đợi nàng rơi nước mắt, hắn liền mềm lòng. Mấy lần sau đó nàng giả làm nô tài trước mặt hắn, quả nhiên đều an toàn vượt qua.
Tiên Thiền tay khéo hơn người khác, lại biết chữ, rất dễ kiếm việc. Cô thấy rất vui, việc ghi chép sổ sách và làm mực đều có hương mực cô yêu thích. Người khác làm vì mưu sinh, cô làm vì yêu thích. Thợ mực phát cho một tờ giấy vẽ, trên đó viết một số quy tắc, mọi người phải tự đọc thuộc lòng, lúc này có người không nhịn được, bắt đầu bàn tán về việc vì sao Bạch nhị gia lại mở xưởng mực này.
Chuyện này phải bắt đầu từ vị tri huyện của thành Yên Châu những năm trước.
Tri huyện có một nhi nữ, tên là Diệp Hoa Thường, sinh ra đã rất xinh đẹp. Tri huyện từ nhỏ đã tự mình dạy dỗ nhi nữ, tất cả sở học đều truyền cho con. Diệp tiểu thư đó mới hơn mười tuổi mà đã học thuộc Tứ thư Ngũ kinh, cầm kỳ thư họa cái gì cũng giỏi. Bấy giờ nhà họ Bạch giàu có, bỏ một đống tiền đưa hai công tử vào học viện, cùng học với tiểu thư Diệp Hoa Thường. Nhị công tử Bạch gia là Bạch Tê Lĩnh, dần sinh tình cảm với Diệp Hoa Thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!