"Ngươi cười sao?! Ngươi còn dám cười nữa!" Hoa Nhi lại nhào tới đánh hắn, lần này Bạch Tê Lĩnh không nhường nữa, một tay hắn ghì chặt nàng xuống, tay kia giật phăng chiếc đai lưng họa tiết mây trên eo, khéo léo trói nàng lại. Hoa Nhi càng thêm uất ức, đá hắn một cước, nhưng hắn lại ghì chặt nàng xuống. Bạch Tê Lĩnh đe dọa: "Còn làm loạn nữa ta ném xuống cho sói ăn!"
Hoa Nhi nghe hắn dọa ném nàng cho sói ăn, liền khóc rống lên. Vừa khóc vừa chỉ trích Bạch Tê Lĩnh: nói hắn hại người không ít, dù nàng mạng hèn một xu, cũng không đáng bị hắn chà đạp. Hắn làm vậy sớm muộn gì cũng bị ông trời trừng phạt. Và cứ thế lải nhải tiếp tục.
Đầu Bạch Tê Lĩnh ong ong vì tiếng khóc của nàng, hắn loay hoay muốn tìm thứ gì đó để bịt miệng nàng. Hoa Nhi thấy vậy vội ngậm miệng, cuộn tròn người lại, khóc thút thít.
Thấy nàng đã xả giận xong, Bạch Tê Lĩnh liền bảo nàng kể lại cẩn thận mọi chuyện đã thấy hôm nay. Trong lúc đó hắn hỏi nàng: "Người kia muốn đuổi chém ngươi, ngươi xác định xung quanh không có ai chứ?"
Hoa Nhi lắc đầu chắc nịch: "Không." Nhưng nghĩ lại, nàng cảm thấy hình như mình có thoáng thấy một bóng đen nào đó. Vì không nhìn rõ nên nàng cũng không để ý lắm.
"Rốt cuộc có gì trong căn nhà tranh đó? Đâu phải ma quỷ gì, đó là giết người!"
Cỗ xe lắc lư chậm rãi đi vào thành. Hoa Nhi, lần đầu tiên được ngồi xe ngựa tử tế, vừa nãy không rảnh để ý, giờ mới có thời gian ngắm nghía kỹ càng. Người khác mòn cả đế giày, dính bùn cóng chân mà đi đường, Bạch nhị gia này thì hay rồi, trên xe ngựa ăn uống, lò sưởi cái gì cũng có, đúng là chẳng chịu khổ chút nào. Nghĩ đến đây, nàng lại mở miệng mắng hắn một trận té tát, cuối cùng từ ba mươi đồng tăng lên năm mươi đồng, nàng mới thôi.
Khi chia tay Bạch Tê Lĩnh, hắn dặn dò nàng: "Dù là đánh canh hay làm việc ban ngày, đều phải mở to mắt chó của ngươi ra."
"Ngươi mới là..."
Bạch Tê Lĩnh không đợi nàng mắng xong, liền đóng cửa sổ lại, ra lệnh cho phu xe rời đi. Hắn đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra hôm nay. Hắn biết ít nhất có bốn nhóm người đã nhúng tay vào.
"Thứ đó chắc chắn không thể bị chuyển đi một cách thần không biết quỷ không hay." Tạ Anh nói với Bạch Tê Lĩnh: "Hoa Nhi và những người khác đã cứu người kia. Theo lý mà nói, nếu hôm nay cô nương ấy bị truy sát, nếu hắn thực sự ở gần đó thì không nên thấy chết không cứu."
Bạch Tê Lĩnh nghịch quạt trong tay, chỉ nói: "Hãy trông chừng con chuột nhắt đó. Có thù tất báo có ơn tất trả, đây là quy tắc của bọn chúng. Người kia sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm bọn họ."
Bên kia, Hoa Nhi trở về nhà, đưa năm mươi đồng cho bà Tôn, dặn bà ngày hôm sau đưa cho bọn đòi nợ kia. Nàng không nhắc gì đến chuyện suýt chết của mình. Nàng mệt lả người, cũng bị dọa sợ hãi, buổi tối đánh canh mà người như bị rút hết hồn. Phi Nô hỏi nàng ban ngày đã đi đâu? Nàng nói: Ra khỏi thành chạy việc vặt cho Bạch nhị gia.
Phi Nô không hỏi thêm gì nữa, chỉ dặn dò Hoa Nhi: "Bạch nhị gia là một kẻ xấu xa tột cùng. Hôm nay, ở bến tàu, ta nghe nói Bạch nhị gia lần này trở về là để tìm một thứ gì đó, nói thứ đó vốn dĩ được vận chuyển từ Triều Châu đến kinh thành, nhưng bị cướp gần Yên Châu. Cũng có người nói thứ đó là Bạch đại gia cướp, cho nên Bạch nhị gia mới giết Bạch đại gia."
"Chuyện nhà họ Bạch rất phức tạp. Những lời đồn đại kia chưa chắc là thật. Chúng ta phải giữ mồm giữ miệng, đừng rước họa vào thân." Triệu Diệp nói. Nhân lúc Hoa Nhi không để ý, hắn kéo Phi Nô sang một bên, nhẹ giọng hỏi: "Dạo này đệ có thường xuyên ra chợ đen không?"
"Chưa từng đến." Phi Nô nói.
"Đừng hòng lừa ta, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nếu đệ xảy ra chuyện gì, lòng ta sẽ khó chịu. Tôn lão gia kia không phải người tốt. Đừng tin bất cứ điều gì hắn hứa hẹn."
Chuyện này nói ra thật trùng hợp. Ban ngày Triệu Diệp đang làm việc ở nha môn, khi đi công cán gần Tôn phủ thì thấy Phi Nô từ Tôn phủ đi ra. Quản gia nhà họ Tôn kéo tay áo hắn, ở phía dưới ra hiệu. Người Yên Châu có quy tắc làm ăn riêng, chuyện làm ăn công khai thì bàn giá công khai, chuyện làm ăn mờ ám thì định giá trong tay áo. Triệu Diệp vốn không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng Phi Nô lại đi cho mèo hoang Bạch phủ ăn, khiến hắn linh cảm có điều gì đó mờ ám.
Phi Nô hiếm khi nghiêm túc nói: "Triệu Diệp ca ca, chúng ta đều là cỏ dại giữa thế gian hỗn loạn này, phí hết tâm cơ cũng chỉ để bảo toàn tính mạng mà thôi. Theo ta thấy, người ta sở dĩ có tốt xấu, là phải xem có ích cho mình hay không. Có ích cho ta, chính là người tốt nhất. Không có ích cho ta, chính là người xấu nhất."
Triệu Diệp thấy khuyên không được hắn, liền dùng đến tuyệt chiêu: "Ta sẽ bảo Hoa Nhi nói với đệ."
"Bản thân Hoa Nhi còn đang bán mạng cho Bạch nhị gia, muội ấy nói không được ta."
Hai người bất hòa, lầm lũi đuổi theo đội ngũ. Hôm đó tuyết lại rơi. A Hủy là người đầu tiên phát hiện, hắn lau vết ướt trên mặt, ngẩng đầu lên: "Tuyết rơi rồi."
"Mùa đông ở thành Yên Châu quá dài." Triệu Diệp nói: "Quá khó khăn để vượt qua."
Hoa Nhi lơ đãng nói: "Đúng vậy..."
Khó khăn lắm mới đợi đến khi tan ca, sắp về đến nhà thì A Hủy và Phi Nô mượn cớ có việc rồi đi, nàng một mình ủ rũ đi về. Có một viên đá nhỏ lăn đến dưới chân nàng, nàng thuận chân đá đi. Lại đến một viên, nàng lại đá đi, hét lên một câu: "Đừng đùa nữa!"
Sau canh ba, trộm cắp hoành hành, lại thêm lệnh giới nghiêm, người dân ở ngõ Liễu sẽ không ra ngoài vào lúc này. Hoa Nhi tỉnh tảo lại, ngẩng đầu lên tìm, cuối cùng thấy một người đứng trong bóng tối phía trước.
Nàng giật mình, ôm ngực lùi lại một bước, vừa định kêu cứu, liền nghe người kia nói: "Hoa Nhi! Đừng kêu!"
Hoa Nhi bụm miệng, cẩn thận phân biệt xem người đến rốt cuộc là ai. Dù là giọng nói hay dáng người nàng đều không nhận ra. Tư thế người kia đứng ở đó lại thực sự không giống người xấu, nàng thăm dò tiến lên một bước, muốn nhìn rõ người đến.
Khuôn mặt của người kia toàn bộ bị vải đen quấn lấy, đôi mắt lộ ra đen ngòm. Hắn yếu ớt dựa vào tường, vẫy tay với Hoa Nhi, khi nói chuyện phổi có tiếng khò khè nặng nề: "Hoa Nhi, ngươi lại đây, đừng sợ."
Hoa Nhi do dự một lát, cuối cùng vẫn chậm rãi đi tới lần nữa, giơ con dao găm đang nắm trong tay ra cho hắn xem, nói lời hăm dọa hắn: "Thấy không? Giở trò với ta là ta giết ngươi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!