Chương 73: PN 1- Giành quyền chủ động

Một lần nữa ở bên nhau, Nghê Thanh Gia không cảm thấy bất kỳ sự khác biệt lớn nào so với trước đây.

Muốn nói có khác biệt gì, thì Trần Kính đối với chuyện đó càng ngày càng thành thạo, không còn là chàng trai bị cô cọ vài cái đã bắn, Nghê Thanh Gia đã nhìn ra sự cố chấp mà Tiết Miểu Miểu nói.

Trần Kính làm việc trên giường rất chăm chỉ, thường làm cô cao trào nhiều lần. Nghê Thanh Gia mệt mỏi như cá mất nước, còn Trần Kính thì trở nên tràn trề năng lượng, có động lực học tập hơn.

Nghê Thanh Gia phát hiện ra bây giờ cô đang bị Trần Kính thao túng chặt chẽ.

Cái này không được, quyền kiểm soát hẳn nên nằm trong tay cô. Cô làm sao có thể bị Trần Kính dắt mũi, cô vẫn thích nhìn bộ dáng bối rối không biết làm sao của Trần Kính hơn.

Gần đây Trần Kính phụ trách việc học của cô, Nghê Thanh Gia tự nhận mình là cá hôi tôm thối, có phần chống lại sự kiềm chế của anh.

Nhưng Trần Kính đã bí mật dàn xếp, cẩn thận chọn một vài trường đại học mục tiêu mà cô có thể vào được nếu chăm chỉ, quan trọng là cùng một tỉnh với ngôi trường mà anh theo học.

Cô không lo nghĩ nhiều về tương lai của họ, cứ đi đến đâu hay đến đó thôi, nhưng Trần Kính đã bao gồm cô trong kế hoạch tương lai của anh, muốn bọn họ tiến xa hơn.

Nghê Thanh Gia thỏa hiệp với sự phụ trách của Trần Kính.

Nghê Thanh Gia chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Trần Kính, ai biết Trần Kính khi nghiêm túc trông đáng sợ đến nhường ấy. Sau nhiều lần giảng một câu hỏi, cô vẫn không biết làm, ánh mắt nghiêm khắc và sắc bén của anh qua thấu kính khiến cô sợ hãi.

Nghê Thanh Gia không muốn học nữa, chơi xấu làm nũng cũng không có tác dụng, Trần Kính vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc không cho cô rời đi.

"Không muốn, không muốn."

Nghê Thanh Gia cực kỳ tủi thân,

"Em biết phải làm sao đây, em không thông minh như anh, sao anh hung dữ thế."

Cô khóc nức nở, Trần Kính trầm mặc vài giây, xoa xoa mi tâm. Anh quá nóng vội.

Không nên ép cô như vậy.

Trần Kính giật giật ống tay áo cô: Anh xin lỗi.

Hừ.

"Lỗi của anh, Gia Gia tha thứ cho anh nhé, được không?"

Nghê Thanh Gia biết Trần Kính làm như vậy là vì muốn tốt cho cô, vậy nên cô không thật sự tức giận, anh tùy tiện dỗ dành một chút, cô vui vẻ lại ngay.

"Anh cứ bắt em học thế này em không tiếp tục được đâu, anh phải cho em quả ngọt gì đó chứ."

Trần Kính không hiểu: Là sao?

Nghê Thanh Gia nói:

"Ví dụ như, nếu kỳ thi tiếp theo em vượt năm mươi bậc, anh phải đáp ứng em một điều gì đó."

Trần Kính không chút nghĩ ngợi: Được.

Nghê Thanh Gia nhoẻn miệng cười,

"Hào phóng vậy ư? Cái gì cũng được ạ?"

Nghê Thanh Gia chịu nghiêm túc học hành, Trần Kính tất nhiên đồng ý, Cái gì cũng được.

"Gọi em là chị được không?"

Trần Kính dừng lại, nghẹn hồi lâu: ...Ừ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!