Thú vị.
Khi cô tiến tới, anh rút lui, và khi cô rút lui, anh lại tiến tới.
Nghê Thanh Gia đợi Trần Kính tắt đèn và khóa cửa lớp, cảm giác này có chút kỳ diệu.
Cô và những người trước cũng sẽ cùng nhau đi ăn tối sau giờ học, nhưng chưa bao giờ cô có loại tâm trạng này, giống như những đốm lửa nhỏ, cố gắng đốt cháy vùng đồng bằng rộng lớn này.
Có thể sự chất phác của Trần Kính đã thúc đẩy sự phấn khích của cô, cô rất mong chờ và háo hức muốn thử.
Trần Kính đi ra, thận trọng nói: "Đi thôi."
Nghê Thanh Gia so với anh tự nhiên hơn nhiều, cô ồ một tiếng, đi xuống cầu thang trước, "Đi thôi, Trần Kính."
Trần Kính vài bước đuổi kịp cô, duy trì khoảng cách ba bậc thang, nhìn mái tóc đuôi ngựa của cô đung đưa trong bóng tối.
"Trần Kính, cậu chậm quá." Nghê Thanh Gia dừng lại, chờ Trần Kính đi xuống mấy bước, sau đó cùng anh sóng vai bước đi.
Hành lang đột nhiên trở nên đông đúc, cô cố ý nghiêng người về phía anh, Trần Kính thiếu chút nữa dán vào tường mà đi xuống lầu.
Nghê Thanh Gia muốn cười, xem cô như yêu quái vậy trời?
Cuối cùng cũng xuống tầng một, Trần Kính chỉ về hướng nhà để xe đạp: "Tớ đi lấy xe đạp trước."
"Tớ đi nữa." Nghê Thanh Gia không để cho anh chạy trốn. Bầu không khí lúng túng khó hiểu.
Trước ngày hôm qua, cả hai chưa bao giờ đi dạo cùng nhau.
Trần Kính chỉnh lại kính, đôi mắt dưới gọng kính màu đen kia không tìm được điểm dừng.
Nghê Thanh Gia không cảm thấy xấu hổ chút nào, cô hoàn toàn bị Trần Kính thu hút, cô đang nghĩ cách trêu chọc anh.
"Nghê Thanh Gia." Trần Kính phá vỡ sự im lặng.
Khi anh phát âm tên cô, nó nhẹ nhàng và rõ ràng, giống như chảy ra từ kẻ đá trong suối nước trong, nghe rất dễ chịu.
"Hả?" Nghê Thanh Gia thích anh gọi tên cô.
Trần Kính nói: "Trong cuộc họp buổi sáng, giáo viên nói buổi tối ra ngoài không an toàn, cho nên tớ..."
Anh đang giải thích lý do tại sao anh đi với cô, sợ hành động tự phụ của mình sẽ mạo phạm đến cô. hltm
"Tớ biết."
Nửa câu sau Trần Kính cũng không biết nói sao, Nghê Thanh Gia nói giúp anh: "Cậu lo lắng cho tớ."
"Tớ.... "
Nghê Thanh Gia không để Trần Kính kịp phản bác đã cắt ngang: "Trần Kính, cậu là người tốt."
Trần Kính không nói nên lời.
Cuối mùa xuân, gió mát ban đêm làm cho mặt anh nóng lên.
Đáp lại câu nói "cậu là người tốt" của cô, Trần Kính ngừng nói, đẩy chiếc xe đạp của mình về phía cổng trường.
Trần Kính lái một chiếc xe đạp leo núi, loại xe đạp dành cho học sinh, giá tương đối cao.
Chiếc xe này đã được ba anh mua tặng vào dịp sinh nhật năm ngoái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!