Chương 42: Nhút nhát

Nghê Thanh Gia hỏi:

"Còn ăn giấm nữa không?"

Trần Kính đặt đầu lên vai Nghê Thanh Gia, lắc qua lắc lại.

Nghê Thanh Gia sờ sờ gò má nóng hổi của anh:

"A Kính thẹn thùng như vậy, lúc làm tình thì phải làm sao đây."

"Để em giúp A Kính làm quen trước, được không?"

Vừa nói, Nghê Thanh Gia vừa kéo quần anh, thả g. ậy th/ịt nóng bỏng của anh ra, dùng cái mông mềm mại của mình cọ cọ.

Hừ... Trần Kính thở hổn hển bên tai cô.

Dương v*t chôn ở dưới váy cô, anh không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác rõ ràng vật cứng rắn của mình đang áp vào nơi e ấp của Nghê Thanh Gia, tùy ý trượt đến khe hở mềm mại.

Trần Kính giữ eo Nghê Thanh Gia lại, khô khốc nói:

"... Không phải bây giờ." Em biết. Nghê Thanh Gia kéo tay Trần Kính ra,

"Cọ thôi, không đi vào."

Nghê Thanh Gia nắm lấy dương v*t thô to, miết q. uy đ/ầu lên phần nhô ra nhỏ của mình.

Âm đế đã cao trào một lần vẫn còn nhạy cảm, bị khúc thịt cứng ngắc như thế này nghiền nát, nó ló đầu lên một cách thích thú. hltm

Aa.... Nghê Thanh Gia lắc lắc eo,

"Gậy của A Kính cứng quá, lại làm cho em ướt rồi."

Cây gậy dài nóng bỏng và hạt thịt cọ xát vào nhau phát ra tiếng nước d*m loạn.

Gân xanh trên trán Trần Kính nổi lên, anh giống như một dụng cụ thủ d*m, nhưng gậy của anh rất ấm áp, anh là một vật sống và ham muốn của anh là có thật.

Chất lỏng của cô chảy lên vật cứng rắn của anh, Nghê Thanh Gia ngày càng bạo dạn hơn, tiến về phía trước, vật cứng dưới thân cô cách cửa vào chỉ 1cm.

Nếu tiếp tục chà xát, sớm muộn gì cũng lau súng cướp cò*.

(*)Một sự cố nhỏ châm ngòi một cuộc chiến

Trần Kính ôm mông cô nhấc lên, Đừng nghịch nữa.

Nghê Thanh Gia giống như một con vịt con, vẫy vẫy vài cái, bất mãn nói: Thả em xuống.

Trần Kính không nghe.

"Anh là đang sợ em làm bậy, hay là sợ chính mình không nhịn được?"

Nghê Thanh Gia ghé vào người Trần Kính, bàn tay đang giữ mông cô của Trần Kính không tránh khỏi chạm vào chất lỏng nhớp nháp, nước từ đầu ngón tay lan thành một màng mỏng dọc theo bờ mông hếch lên của cô.

Thịt dưới lòng bàn tay mềm mềm, giọng điệu của Trần Kính có chút bất đắc dĩ:

"Anh không nhịn được."

Nghê Thanh Gia ưỡn mông, cười hì hì nhéo nhéo gương mặt Trần Kính:

"Anh không nhịn được đến mức này?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!