Chương 41: Đặc quyền

Hức, huhu... Nghê Thanh Gia yêu kiều khóc lên, sướng đến nước mắt giàn giụa, hạ thân không ngừng co giật run rẩy.

Cơn cao trào này kéo dài lâu hơn bình thường.

Trần Kính gối đầu lên đùi cô, muốn cùng cô cảm nhận khoái cảm, đầu lưỡi liếm làn da của cô.

"Trần Kính, có phải anh bí mật học..." Trần Kính sửa lời: Gọi là A Kính.

"A Kính, anh học trộm của ai..."

Trần Kính nghiêm túc: Là em dạy tốt.

Nụ hoa vẫn đang co lại, chất lỏng từ trên bàn nhỏ xuống đất, bước tiến của Trần Kính suýt nữa làm Nghê Thanh Gia choáng ngợp.

"Em còn tưởng mình chết luôn chứ."

Trần Kính ngẩng đầu:

"Nói nhăng cuội gì đó?"

Nghê Thanh Gia dùng đầu ngón tay lau lau môi anh:

"Ai kêu anh liếm giỏi như vậy làm gì?"

Trần Kính giang hai cánh tay:

"Xuống nào, anh ôm em."

"Ướt lắm, sẽ làm bẩn quần của anh."

Không sao.

Nghê Thanh Gia vặn vẹo cặp mông gần như tê liệt của mình, lao vào vòng tay của Trần Kính, dạng chân ngồi lên người anh.

Ngoài cửa sổ, màn đêm bao la, trăng sao sáng ngời.

Trên sân sấu đang diễn hài* vui nhộn khiến mọi người cười nghiêng ngả.

(*) Nguyên văn là , một loại hình nghệ thu¾t dân gian, diễn hài bằng cách đọc thoại gây cwời.

Nghê Thanh Gia đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trong lòng tính toán một chút, vui mừng nói:

"A Kính, chúng ta đã ở bên nhau hơn một tháng."

Trần Kính ừm một tiếng, Em thấy chán không?

Không. Nghê Thanh Gia thấy ánh mắt bình tĩnh ẩn chứa lo lắng của Trần Kính, liền trêu chọc:

"Sao, sợ em không cần anh nữa?"

Trần Kính vẫn im lặng ôm Nghê Thanh Gia.

Nghê Thanh Gia vội vàng nói:

"Anh là bạn trai đầu tiên ở bên em hơn một tháng."

Giọng nói của Trần Kính từ cổ cô truyền đến:

"Anh muốn ở bên em lâu hơn một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!