Trần Kính vẫn không ngẩng đầu, vùi đầu vào bộ ngực mềm mại của Nghê Thanh Gia như đà điểu.
Ngực Nghê Thanh Gia thoáng chốc run lên, Trần Kính chậm rãi trả lời: ... Cái gì vậy?
"A Kính dậy trước đi."
Trần Kính từ từ ngồi thẳng dậy.
Bóng tối dày đặc như mực bao trùm xung quanh, chỉ có ánh sáng bạc do màn hình tỏa ra chiếu sáng một bên góc.
Trong bóng tối nửa sáng, cả khuôn mặt Trần Kính ửng hồng, anh mừng vì ánh sáng ở đây không đủ để Nghê Thanh Gia nhìn rõ màu sắc trên mặt anh.
Tóc mái trên trán rối tung, lông mi cũng thế.
Trần Kính cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng lại không giỏi diễn đạt, chỉ có thể gọi tên cô: Gia Gia...
Tiếng gọi này kéo dài, giống như cắn vào một cây kẹo bông, xé ra tơ ngọt tan thành nước.
Nghê Thanh Gia nghe anh gọi mình mà tim rung rinh, cô ôm lấy mặt Trần Kính và hôn lên.
Ghế trong rạp chiếu phim cực kỳ mềm mại, Trần Kính chìm vào trong đó, nhẹ nhàng hôn đáp lại.
Bàn tay của Nghê Thanh Gia lang thang trên cơ thể Trần Kính, vuốt ve hầu kết, rồi đến ngực, và cuối cùng dừng lại trên dương v*t cương cứng.
Cảm nhận qua lớp vải, không đủ.
Cô kéo quần Trần Kính xuống, giải phóng vật cứng đã sắn sàng phát động.
G. ậy th/ịt nóng lòng thò đầu ra, dựng thẳng lên. Nghê Thanh Gia nắm chặt rồi buông ra, lặp đi lặp lại mấy lần, Trần Kính bị dày vò đến bấn loạn.
Hừ.. Tiếng rên rỉ phát ra từ kẻ răng, anh nắm lấy bàn tay không an phận của
Nghê Thanh Gia, đặt lên bộ phận sinh dục của mình, nhanh chóng di chuyển vài lần.
Nhưng mà, Nghê Thanh Gia chống cự anh, cố gắng thoát khỏi tay anh. Trong sự giằng co và ma sát giữa hai bên, g. ậy th/ịt trở nên to hơn.
Gia Gia, giúp anh.. Trần Kính thống khổ cầu xin, giọng điệu ấm ức.
Nghê Thanh Gia hôn lên khóe miệng của Trần Kính, thân thể trượt xuống, hai chân đáp xuống đất,
"A Kính, như em đã nói, có một cách có thể làm cho anh thoải mái hơn."
Nói rồi, Nghê Thanh Gia cúi đầu, hơi rướn người về phía trước, dương v*t của Trần Kính ở ngay trước mặt cô.
Thân cột thô to, mặt trên thấm đẫm nước trong vắt, cô chạm vào nó, nóng hừng hực.
Cho dù đầu óc Trần Kính có mê loạn như thế nào anh cũng biết cô muốn làm gì, anh nắm lấy cánh tay của Nghê Thanh Gia, cố gắng kéo cô lên.
"Em không cần phải làm như thế..."
Nghê Thanh Gia không nhúc nhích, đầu ngón tay vòng quanh q. uy đ/ầu,
"A Kính, anh không muốn sao?"
Vật cứng rắn bị cô chạm vào liền chảy ra chất lỏng, thấm ướt ngón tay cô. Trần Kính cau mày, khó khăn lắm mới thốt ra một chữ: Bẩn lắm...
"Vậy em sẽ lau sạch cho A Kính."
Nói xong, Nghê Thanh Gia nhấp một ngụm trà sữa, cầm gốc dương v*t, không chút do dự cúi xuống, trực tiếp ngậm lấy q. uy đ/ầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!