Khi cả hai đến trường, chỉ còn ba phút nữa là vào học.
Để tránh bị nghi ngờ, Nghê Thanh Gia yêu cầu Trần Kính đi trước, cô đã quen với việc dậm chân tại chỗ, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Kính đến muộn như vậy.
Quả nhiên, một bạn học đến hỏi Trần Kính:
"Này học sinh giỏi, hôm nay sao đến muộn thế? Tớ còn đang đau khổ chờ bài tập toán của cậu đây này."
Trần Kính rút cho cậu ấy cuốn bài tập, thuận miệng trả lời:
"Ở nhà tớ có việc phải làm."
Bạn học cũng không để ý lắm, cầm lấy bài kiểm tra nói:
"Cảm tạ trời đất, chúc cậu học kỳ sau trực tiếp thăng cấp hỏa tiễn."
Trần Kính mỉm cười.
Bạn học thầm nghĩ, học sinh giỏi gần đây tâm trạng rất tốt, cười cũng nhiều hơn.
Trong giờ giải lao tiết tự học buổi tối, Trâu Tuấn gọi Nghê Thanh Gia ra ngoài để chuẩn bị cho lần tỏ tình thứ tư.
Nghê Thanh Gia dựa vào lan can:
"Cậu làm gì thế? Lại có chuyện gì sao?"
Trâu Tuấn nói gì đó, đại khái là cậu ta muốn mời Nghê Thanh Gia đi chơi sau kỳ thi tháng.
Nghê Thanh Gia làm bộ làm tịch:
"Sắp thi tháng rồi, chơi cái gì mà chơi, không biết học hành chăm chỉ gì hết."
"Tớ đã nói sau khi thi..."
Bây giờ là thời điểm chuyển giao giữa mùa xuân và mùa hè, Trâu Tuấn đã mặc đồng phục học sinh ngắn tay, đứng trước mặt Nghê Thanh Gia như một chiếc tủ lạnh hai cửa, che Nghê Thanh Gia dưới bóng của cậu ta.
Trần Kính nhìn hai bóng người trên hành lang, cảm thấy hơi khó chịu.
Trâu Tuấn tiếp tục:
"Sau khi thi không phải có hai ngày nghỉ sao? Chúng ta có thể đến đình Hải Sơn. Nghe nói gần đây đã được tu sửa, hiện tại có rất nhiều người đến đó. Tớ đã nói với Triệu Vũ Cách, cậu có thể rủ theo một người bạn của cậu."
Đình Hải Sơn là một danh lam thắng cảnh ở vùng ngoại ô, một đình hình bát giác được xây dựng trên biển được bao quanh bởi các ngọn núi ở hai bên, vậy nên nó mới được gọi là đình Hải Sơn, Nghê Thanh Gia đã đến đó cùng ba mẹ
khi cô còn nhỏ, nhưng môi trường đã bị ô nhiễm nghiêm trọng và đóng cửa trong một thời gian dài.
"Hai ngày? Cậu còn muốn ở lại qua đêm sao? Tớ không đi."
Nghê Thanh Gia bình tĩnh tránh qua một bên,
"Trâu Tuấn, đừng vòng vo nữa, chúng ta nói chuyện thẳng thắn. Tớ có người mình thích rồi, cậu đừng đến đây làm phiền tớ nữa."
Trước giờ Nghê Thanh Gia luôn không che giấu mối quan hệ của mình, Trâu Tuấn không thấy cô thân thiết với bất kỳ chàng trai nào trong khoảng thời gian này, cậu ta bán tín bán nghi hỏi: Cậu thích ai?
Một nhóm người đang đứng nghỉ ngơi trên hành lang, Nghê Thanh Gia nhìn Trần Kính trong lớp học giữa những người đi lại xung quanh.
Anh lặng lẽ cúi đầu dưới ánh đèn, cầm một cuốn sách trong tay, giống như đình Hải Sơn trong trí nhớ của cô, biệt lập với sự hối hả và nhộn nhịp, mặc cho sóng gió, nó vẫn đứng yên.
Khuôn mặt Nghê Thanh Gia trong bóng tối bất giác trở nên mềm mại, giọng điệu của cô rất tùy ý: Anh ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!