Chương 3: Hầu kết

Trần Kính đưa Nghê Thanh Gia một cuốn.

Ánh mắt Nghê Thanh Gia lướt qua bên tai anh, đang muốn nói gì đó, chuông tiết tự học buổi tối đột nhiên vang lên.

Trần Kính tắt đèn đóng cửa lại, lần này không đợi cô mà sải bước đi trước.

Nghê Thanh Gia nhìn chằm chằm vào bóng dáng vội vã kia, bất kể thế nào cũng cảm thấy anh đang hoảng sợ bỏ chạy.

Cô không tiếng động nở nụ cười.

Đối với những chuyện này cô không cần quan sát nhiều.

Trở lại phòng học, trước khi giáo viên đến, Nghê Thanh Gia chậm chạp lấy bút ra làm bài tập.

Xếp hạng trong lớp của Nghê Thanh Gia là từ ở giữa trở xuống, cô giỏi môn ngữ văn và tiếng Anh, nhưng toán học thì dốt đặc cán mai. Hóa và sinh giẫm phải cứt chó mới miễn cưỡng đạt yêu cầu, còn môn vật lý quanh năm chỉ bằng một phần ba của Trần Kính.

Về phần vì sao cô chọn ban khoa học tự nhiên, đơn giản là vì cô lười và không muốn học thuộc lòng.

Nghê Thanh Gia làm một số câu hỏi cơ bản, đang định tự thưởng cho mình năm phút giải lao thì Tiết Miểu Miểu vừa vặn ném một mẩu giấy tới.

"Người chị em, cậu sẽ không thật sự để ý đến Trần Kính đấy chứ?" Tiết Miểu Miểu thấy Nghê Thanh Gia tìm Trần Kính.

Nghê Thanh Gia viết ba từ. Một tháng. ()

Ban đầu cô còn tưởng sẽ mất nhiều thời gian hơn cơ, nhưng đôi tai của Trần

Kính đã nói với cô rằng, không cần.

Tiết Miểu Miểu ngạc nhiên quay đầu lại, làm động tác ôm quyền, nghĩa là: Trâu bò.

Vào cuối tiết tự học buổi tối, Nghê Thanh Gia cố tình lề mề không đi. Trần Kính là người giữ chìa khóa lớp, bởi vì anh luôn đến sớm về trể.

Mọi người trong lớp đều biết sau khi tan học Trần Kính sẽ ở lại thêm nửa giờ để tự học, nhiều học sinh trong các lớp trọng điểm cũng sẽ làm như vậy.

Nhưng lớp bình thường bọn họ không có nhận thức này, chỉ có Trần Kính là luôn kiên trì.

Nghê Thanh Gia trở về từ nhà vệ sinh, lớp học quả nhiên vô cùng vắng vẻ, chỉ có một mình Trần Kính ngồi ở hàng cuối cùng.

Trần Kính đang giải những bài luyện tập tự mua bên ngoài, vừa xoay bút vừa suy nghĩ, tập trung cao độ đến mức không nghe thấy tiếng bước chân.

Mãi cho đến khi nguồn sáng phía trên đầu bị chặn lại, đề bài bị bóng tối che khuất, anh mới có phải ứng.

Cái ghế ở bàn trước bị đẩy ra, đèn sáng trở lại, đề bài rõ ràng, nhưng anh lại đọc không vào.

Trần Kính.

Lại là giọng nữ ngọt ngào này.

Nghê Thanh Gia cầm cuốn bài tập toán và khoanh tròn một câu hỏi,

"Câu hỏi này tớ nghĩ cả tiết mà không ra, cậu có thể dạy tớ không?"

Sống lưng Trần Kính cứng đờ, anh liếc nhìn câu hỏi, đạo hàm của hàm số, không hề khó.

Thấy Trần Kính không nói gì, Nghê Thanh Gia nói rõ lí do của mình:

"Thấy trong giờ giải lao có nhiều người tìm cậu nên tớ chỉ đành chờ đến lúc tan học. Không biết có gây phiền phức hay quấy rầy đến việc học của cậu không..."

Nghê Thanh Gia ngồi nghiêng, một cái đuôi ngựa nhỏ rơi xuống bàn của Trần Kính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!