Ngồi đối diện nhau, Trần Kính có phần hối hận về hành vi bốc đồng của mình.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Nghê Thanh Gia ngồi trên giường của anh, trông giống như một cảnh phim phi thực tế.
"Nhà tớ không có gì hay để xem."
Phòng của Trần Kính thậm chí còn sạch sẽ hơn phòng của Nghê Thanh Gia, bàn học được sắp xếp gọn gàng và ngăn nắp. Nghê Thanh Gia đứng dậy đi xung quanh, đột nhiên đi về phía Trần Kính đang ngồi trên ghế.
Mùi chanh bay đến gần, Trần Kính ngửi ngửi, vô thức ngả người ra sau. Nghê Thanh Gia giơ tay qua trước mặt anh, sau đó cầm lấy một hộp trà sữa sô cô la trên bàn.
"Cậu nghĩ tớ sẽ làm gì." Nghê Thanh Gia cười nhạo phản ứng thái quá của anh, "Uống được không?"
Trần Kính gật đầu.
Anh mím môi, sợ cô nhận ra đây là hộp mà cô đưa cho anh.
Nghê Thanh Gia uống vài ngụm, dần dần bắt đầu không an phận. Một tay ôm cổ Trần Kính, ngồi ở trên đùi anh, thở ra hơi thở thơm như hoa lan*: "Trần Kính, cậu căng thẳng gì chứ?"
(*) Nguyên văn: Thổ khí nhw lan, mô tả hơi thở của một ngwời phụ nũ xinh đẹp Hơi thở ấm áp phả lên cổ Trần Kính, anh quay mặt đi, "Tớ không căng thẳng." "Ồ, chúng ta chơi một trò chơi đi, sự thật hay thử thách nhé?"
Lại là trò chơi...
Trần Kính thấp giọng hỏi: "Chơi như thế nào?"
"Rất đơn giản." Nghê Thanh Gia ngồi trở lại trên giường, Trần Kính âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nghe cô tiếp tục nói: "Kéo búa bao, người thắng có thể đặt câu hỏi hoặc yêu cầu đối phương làm chuyện gì đó. "
"Đương nhiên, nếu không muốn, có thể lựa chọn từ chối, nhưng phải chấp nhận trừng phạt, hình phạt chính là..." Ngừng vài giây, Nghê Thanh Gia nói, "Cởi một cái quần áo."
"... Không vui chút nào."
Nghê Thanh Gia không vui: "Không thử làm sao biết không vui?"
Cô cởi áo khoác ra, "Xét thấy cậu là người mới, tớ chấp cậu một cái, nào Trần Kính."
Trần Kính không lay chuyển được Nghê Thanh Gia, không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý. Nhưng anh yêu cầu đừng đi quá xa, Nghê Thanh Gia miễn cưỡng gật đầu.
Vòng đầu tiên, Trần Kính búa, Nghê Thanh Gia kéo, Trần Kính thắng.
Nghê Thanh Gia nhìn Trần Kính đầy mong đợi: "Cậu có thể hỏi tớ bất kỳ câu hỏi nào hoặc muốn tớ làm gì cũng được. Tớ sẽ thẳng thắn, trả lời tất cả những gì tớ biết, làm tất cả những gì cậu yêu cầu."
Thấy Trần Kính im lặng, Nghê Thanh Gia kéo anh đến bên cạnh mình: "Sao cậu ngồi xa thế, nhất định phải twơng kính nhw tân* với tớ sao?"
(*)Twơng kính nhw tân: Chỉ đôi vợ chồng mới cwới, còn ngại ngùng, tôn trọng nhau nhw khách.
Nghê Thanh Gia sử dụng thành ngữ một cách bừa bãi, Trần Kính không sửa, mi mắt cụp xuống, hô hấp bình tĩnh.
Một tia sáng tình cờ lưu lại trên mặt anh, bóng tối từ lông mi anh đổ xuống, giống như những phím đàn piano đen trắng đan xen.
Cuộc sống của Trần Kính trong những ngày này vô cùng không chân thực.
Cho đến tận bây giờ, anh vẫn cảm thấy khó tin rằng mình đang nói chuyện yêu đương với Nghê Thanh Gia.
Sự xâm nhập bất ngờ của Nghê Thanh Gia đã đảo lộn thế giới của anh.
Anh bay lên không trung như ôm một nắm bóng bay, ôm lấy tinh tú, trăng sáng, núi tuyết và mây trời, anh sung sướng với tất cả những gì mình trải qua hiện tại, nhưng cũng lo lắng rằng những quả bóng đó sẽ vuột đi bất cứ lúc nào.
Từ ngày đầu tiên Trần Kính đã biết rõ, tình yêu của họ đang đếm ngược. Anh mấp máy môi, khó khăn nói: "... Tại sao lại là tớ?"
Một khoảnh khắc im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!