Nghe vậy, vẻ mặt ông lão sáng bừng lên, vui vẻ đồng ý ngay.
"Rất hân hạnh." Vừa nói, ông vừa đẩy chiếc nón lá trên bàn sang một bên, "Vậy để lão phu đoán một chữ cho cô nương."
"Chữ "Bạch"." Dương Tuyết khẽ mỉm cười, "Cứ đoán chữ bạch thôi là được rồi."
"
"Bạch" sao?"
Ông lão dùng nước viết chữ bạch lên mặt bàn, nhưng mày lại khẽ nhíu lại.
Tại sao vận mệnh của nàng lại là một khoảng trống hoàn toàn?
Ngay cả ông cũng không nhìn ra được.
Thiên địa rộng lớn là thế, bao nhiêu năm nay, ông chưa từng có cảm giác mơ hồ đến vậy.
Nữ tử này tuyệt đối không phải người tầm thường, ông rất hiếm khi không nhìn thấu quá khứ kiếp trước kiếp này của người khác, thế mà nay… đến cả một chữ cũng đoán không ra.
Nhưng… chẳng lẽ lại nói mình không biết?
Dù sao thì ông cũng là Thái Thượng Lão Quân, Đạo giáo Tổ Sư kia mà!
"Cô nương chi bằng cứ đi về phía Tây," ông nhìn vào nét ngang trên đầu chữ bạch, "hướng Tây dường như có duyên phận đang chờ cô nương. Còn lại, thứ lỗi lão phu không thể giải đáp."
"Hả?"
Dương Tuyết vốn nghĩ rằng cao nhân thường khiêm tốn như thế, cưỡi trâu xanh dạo nhân gian, mang theo khí chất tiêu d.a. o thoát tục, chí ít cũng phải là một đại lão trên thiên đình.
Ai ngờ… đến cả đoán một chữ mà cũng tùy tiện như vậy.
Như thể nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Dương Tuyết, ánh nhìn thoáng qua như muốn nói "cũng chỉ đến thế thôi", Thái Thượng Lão Quân cảm thấy nghẹn trong ngực.
"Cô nương, không biết gần đây có từng gặp ai đặc biệt không? Nếu đã có duyên, chi bằng đi tìm người đó. Dưới chữ bạch là chữ nhật ( mặt trời), nếu mỗi ngày cô nương có thể gặp được người đó, có lẽ sẽ có cơ duyên lớn."
Không thể suy đoán theo cách thông thường, ông chỉ còn biết dựa vào kinh nghiệm mà giải thích.
Dù cách làm này không quá chính xác, nhưng với kinh nghiệm phong phú của ông, ông vẫn rất tự tin với phần luận giải vừa rồi, mười phần thì có đến tám chín phần đúng.
Dương Tuyết hơi ngơ ngác, sao nàng cảm thấy ông lão này đang đoán duyên phận cho nàng vậy?
Nhưng… vừa nghĩ đến Tôn Ngộ Không, tim nàng lại bỗng đập nhanh hơn.
Người gần đây nàng gặp chẳng phải chính là hắn sao?
Vì sao ông lão này lại nói "người đó"?
Lẽ nào… đang chỉ Tôn Ngộ Không?
Tề Thiên Đại Thánh đấy, đi theo hắn thì cơ duyên chắc chắn có, nhưng họa phúc khó lường.
Thấy Dương Tuyết chau mày, Thái Thượng Lão Quân ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, thong thả vuốt râu, cười vui vẻ.
"Cô nương không cần do dự, chuyến đi này tất sẽ đại cát đại lợi."
Như thể được ăn một viên thuốc an thần, Dương Tuyết đập tay lên bàn: "Vậy quyết định thế đi!"
"Tỷ tỷ, không được mà." Tiểu Nhu mặt mày lo lắng, trước đó chẳng phải Bạch phu nhân còn nói bốn thầy trò Đường Tăng rất nguy hiểm sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!