Chương 84: (Vô Đề)

Dương Tuyết từ trong động mang ra hai bộ y phục lộng lẫy tuyệt trần. Dù là đường thêu, hay đá quý ngọc trai đính trên đó, đều là hàng thượng hạng, rất đáng để sưu tầm.

Tôn Ngộ Không mặt đen sì, nghiêm khắc quát:

"Không được mặc mấy bộ loè loẹt này ra ngoài!"

"Được được, Đại Thánh, sau này ta chỉ mặc cho chàng xem thôi, giờ thì để ta cất đi." Nàng cười hì hì thu hết đống đồ vào túi Càn Khôn, "Con bọ cạp tinh kia sống đúng là biết hưởng thụ, vàng bạc châu báu trong động đếm mãi không xuể, ta đã thu dọn sạch rồi."

Dù sao mấy người tu hành như họ cũng không tiện động vào, Dương Tuyết tự ý gom về cũng coi như thay trời hành đạo.

Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tĩnh đưa Đường Tăng về lại hoàng cung. Nữ vương thấy Đường Tăng bị dọa đến ngất xỉu, tự mình canh giữ bên giường chờ hắn tỉnh lại.

Để tiện chăm sóc, Đường Tăng được đưa sang… giường của nữ vương.

Dương Tuyết thật sự rất muốn ở lại hóng hớt ăn "kẹo đường" giữa hai người, tận mắt xem nữ vương làm sao theo đuổi Đường Tăng, thậm chí còn định tặng thêm mấy bộ "vũ khí bí mật" của bọ cạp tinh. Nhưng Tôn Ngộ Không chẳng cho nàng cơ hội, cứ thế túm nàng về lại Hoa Quả Sơn.

Dương Tuyết nhìn Tôn Ngộ Không, trong lòng cứ cảm thấy hình như mình đã đắc tội gì đó…

Vị Đại Thánh xưa nay hay ngượng ngùng trước mặt nàng, giờ đây ánh mắt nhìn nàng lại mang theo vài phần trầm mặc, thỉnh thoảng còn khẽ thở dài lắc đầu.

Dương Tuyết lười nấu ăn, liền sai mấy chú khỉ lanh lợi đi làm. Dã vị trên núi quả nhiên thơm ngon, nàng ăn một con cá, nửa con gà rồi thêm nửa quả dưa hấu, no nê mới lết về phòng nghỉ ngơi.

Một ngày mệt mỏi, nàng chỉ muốn được chui vào chăn ngủ thật ngon.

Không ngờ, Tôn Ngộ Không lại mang theo một vò rượu đến phòng nàng, còn nói muốn nghe nàng kể chuyện.

"Mai đi, mai ta kể chuyện cho Đại Thánh nghe nhé?" Nàng ngáp dài, cuộn tròn trong chăn, "Ta chỉ muốn ngủ, mệt c.h.ế. t đi được…"

"Trời còn chưa tối, vừa ăn no mà ngủ sẽ mập lên thành bà béo đấy. Theo ta đến một nơi." Tôn Ngộ Không kéo nàng dậy.

Vừa liếc thấy bọc đồ nàng mang về từ hang bọ cạp, hắn lập tức thả tay ra, quay lưng đi vài bước:

"Ta chờ ở ngoài."

"Đại Thánh, mang giày giúp ta với… mệt quá…" Nàng uể oải nói.

Hắn đỏ mặt đặt vò rượu lên bàn, cúi xuống định giúp nàng đi giày. Nhưng khi thấy bàn chân trần trắng muốt của nàng, Tôn Ngộ Không càng đỏ mặt hơn:

"Sao không mang tất?"

"Ngủ thì mang tất làm gì?" Nàng phụng phịu. "Chẳng lẽ chàng sợ chân ta hôi?"

"Không phải…" Hắn cầm đôi giày, lúng túng chẳng biết bắt đầu từ đâu, "Chân nữ nhân chỉ để cho phu quân nhìn, nàng không mang tất thì ta…"

"Trời đất, lạc hậu quá đi! Giờ là thế kỷ 21 rồi còn nói chuyện đó à?" Rượu vào lời ra, nàng buột miệng, quên mất đây là thời cổ đại, "Trong tủ, ngăn bên trái có tất sạch."

"Nhưng mà…" Hắn không dám nhìn chân nàng, càng không dám tự tay mang tất cho nàng, sẽ phải chạm vào da thịt mất.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

"Thôi được rồi, biết ngay Đại Thánh ngại ngùng mà." Nàng cười, tự mình đứng dậy lấy tất mang vào. Khi tỉnh táo hơn một chút, quay lại đã thấy Tôn Ngộ Không vẫn đang nhìn chằm chằm chân mình.

Nàng bật cười, che miệng trêu chọc:

"Đại Thánh, nhìn chân người ta là phải cưới đó, chàng tính sao?"

"A?" Tôn Ngộ Không giật mình hoàn hồn, ánh mắt chạm vào nàng liền lúng túng:

"Bản Đại Thánh…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!