Chương 8: (Vô Đề)

Dương Tuyết lấy ra hai lượng bạc trong túi, đưa cho Đại Hổ:

"Ta không có nhiều đâu, nghèo lắm đấy. Nhớ kỹ, đừng để lộ hành tung của chúng ta."

"Vâng, phu nhân." Hai huynh đệ nhà hổ ăn ngấu nghiến bát canh dê xong thì nhanh chóng biến mất giữa đám đông.

"Tỷ tỷ," Tiểu Nhu có chút bất mãn, "trước kia bọn họ không dám hỗn láo như vậy. Gần đây tỷ giống như biến thành người khác, quá khoan dung với họ rồi."

"Ta nghĩ thoáng thôi, người ta ai cũng có chí hướng riêng, cứ để họ đi. Họ đi rồi cũng đỡ tốn bạc cho ta. Huống hồ, lúc tới đây hai huynh đệ họ cũng giúp được không ít việc."

Chỉ là… ta vẫn phải tiếp tục lên đường, mà hai con hổ tinh đó thì chắc chắn sẽ làm lộ hành tung.

"Tỷ tỷ nói phải." Miêu Miêu l.i.ế. m sạch nước canh còn lại trong bát, "Bọn họ đi cũng tốt."

Tiểu Nhu không nói thêm nữa. Dù canh thịt dê không ngon, nhưng ăn thịt thì đúng là giúp thỏ tinh tăng khí lực thật.

"Cô nương, không biết lão phu có thể ngồi chung bàn được không?"

Lúc này, một giọng nói khàn khàn có phần già nua vang lên.

Dương Tuyết ngẩng đầu nhìn, thấy một ông lão cưỡi trâu xanh, đầu đội nón lá, tóc trắng da hồng, trông hiền từ mà mỉm cười với nàng.

"Được chứ, lão tiên sinh cứ tự nhiên." Nàng nhìn quanh, bàn bên cạnh đúng là chật kín người.

"Cô nương, bản công tử cũng muốn ngồi ở đây, nhường chỗ một chút đi."

Lúc này, một thanh niên trẻ tuổi dừng lại, bộ dạng d/â/m d/ê tiến lại gần Dương Tuyết.

"Ôi chao, cô nương xinh thế này, đôi mắt câu hồn như yêu tinh vậy."

Vừa nói hắn vừa giơ tay định nâng cằm nàng lên, "Sao không theo bản công tử, từ nay ăn ngon mặc đẹp, sống sung sướng?"

Chủ quán cũng lần đầu thấy quán nhỏ của mình đông khách như vậy, thậm chí có người tranh chỗ ngồi.

Nhưng khi quay đầu lại thấy rõ mặt vị công tử này, ông ta lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ.

Tên háo sắc này, cứ thấy nữ tử xinh đẹp là muốn bắt về nhà, ai gặp phải cũng xui xẻo.

Tốt nhất là tránh xa hắn ra, làm ăn nhỏ không nên dây vào đám con cháu nhà quyền quý thế này.

"Lão tiên sinh cứ ngồi, ta có chút việc cần xử lý."

Dương Tuyết đứng dậy, mạnh tay đẩy tên công tử mặt cười như cáo kia ra xa.

"Cô nương cứ tự nhiên."

Lão nhân cũng không khách khí, từ trên lưng trâu bước xuống, ngồi vào chỗ trống, tự mình rót bát nước uống.

Miêu Miêu định ra tay dạy dỗ tên công tử kia một trận, nhưng lại bị Tiểu Nhu ngăn lại.

"Tỷ tỷ có thể tự xử lý được."

Tiểu Nhu lắc đầu, ánh mắt mang theo vẻ xem kịch hay.

"Ôi chao, cô nương này đúng là nóng tính, ra tay mạnh thật, bản thiếu gia thích đấy."

Bị đẩy một cái lảo đảo, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp kia, hắn lại càng hứng thú, đưa tay nắm lấy tay nàng, khiến đám người phía sau cười ha ha.

"Bốp!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!