Chương 7: (Vô Đề)

"Đại Thánh!" Dáng mắt tinh tường, Dương Tuyết vừa nhìn thấy hắn liền vẫy tay gọi, "Đại Thánh, lại đây uống rượu đi!"

"Đại Thánh." Đám yêu tinh đang uống rượu rất vui vẻ như thỏ tinh Tiểu Nhu, Miêu Miêu, cùng hai con hổ tinh vừa được ban tên là Đại Hổ và Nhị Hổ, lập tức chạy mất dạng như chuột gặp mèo.

"Sao giống như thấy mèo là chạy vậy, bọn họ ai cũng sợ ngài quá." Dương Tuyết đã ngà ngà say, không còn sợ Tôn Ngộ Không như lúc đầu nữa. "Đại Thánh ăn no chưa, chỗ ta còn có thịt, ngài có muốn ăn không?"

"Người ta có câu "rượu thịt đi qua ruột gan, Phật tổ vẫn giữ trong lòng". Ăn chút thì có sao đâu." Nói xong, nàng đưa một cái đùi gà lớn cho Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không không nhận, chỉ tự rót cho mình một bát rượu, chầm chậm uống.

"Theo đạo Phật mà nói, nếu ăn thịt là phải vào đường súc sinh, vậy thì những loài ăn thịt sống bằng bản năng phải làm sao? Chẳng phải sẽ phải chịu tội trong địa ngục vô gian mãi mãi, không bao giờ được luân hồi sao? Cái gọi là luân hồi, chẳng qua là một trò lừa gạt. Ta thà tranh thủ từng khoảnh khắc, hiện tại sống trọn vẹn."

Uống rượu vào, nàng nói nhiều hơn, nụ cười cũng chân thật hơn.

Tôn Ngộ Không ngồi đối diện nàng, trầm ngâm một hồi, rồi nghiêm túc nói: "Hay là ngươi đến Hoa Quả Sơn của ta đi, chỗ đó an toàn hơn."

Hắn đã lén quay về xem qua, đám khỉ con vẫn nhớ hắn, vẫn đang chờ hắn quay về làm đại vương.

Với vị Bạch cô nương này, nếu đến đó tạm lánh một thời gian, có khi lại tránh được một kiếp nạn.

"Hả?" Dương Tuyết ngẩn người, kinh ngạc nhìn Tôn Ngộ Không.

Hắn đang đùa sao?

Dù mắt đã lờ đờ vì men rượu, nhưng nàng vẫn thấy được biểu cảm buồn bã của Tôn Ngộ Không, ánh mắt nghiêm túc đối diện nàng, hắn đang lo cho nàng ư?

"Đến đó lánh nạn, chuyên tâm tu luyện, đợi đến khi bọn họ quên mất ngươi, khi đó đạo hạnh ngươi cũng tăng cao, có khi họ lại làm ngơ cho qua." Tôn Ngộ Không quay mặt đi đầy khó chịu. "Coi như là cảm ơn vì ngươi đã nhiệt tình khoản đãi."

Dương Tuyết vui vẻ tiến đến gần hắn: "Đại Thánh, ngài đang quan tâm ta sao?"

"Tránh xa bản Đại Thánh ra một chút!" Hắn ra vẻ chán ghét, ngả người ra sau. "Lần này mọi chuyện trơn tru quá mức, chúng ta thì không sao, nhưng ngươi thì chưa chắc."

Hạt Dẻ Rang Đường

"Ta hiểu rồi, cảm ơn Đại Thánh đã quan tâm. Nhưng Hoa Quả Sơn cũng không an toàn đâu, ta phải xuống nhân gian." Dương Tuyết vỗ vỗ một quyển sổ cũ kỹ đặt trên bàn, trên đó mơ hồ có ba chữ: [Bất Tử Kinh].

"Ta có một thứ rất hay, nếu luyện theo chỉ dẫn trong này, chẳng bao lâu ta sẽ có thể tung hoành tam giới." Nàng đã xem kỹ quyển bí tịch này, mới biết Bạch Cốt Tinh trước kia không biết chữ, luyện sai cả.

Nếu không, bây giờ Bạch Cốt Tinh đã không thua kém Tôn Ngộ Không rồi.

Tên [Bất Tử Kinh] có vẻ hơi tục, nhưng nàng vừa luyện theo một vòng vận khí, đã đột phá lên giai đoạn đầu tụ hồn.

Theo tốc độ này, chỉ cần nàng siêng năng luyện tập, lại tìm được một sư phụ lợi hại chỉ dạy, nhất định có thể sống thêm nhiều năm nữa.

"Tùy ngươi, bản Đại Thánh cũng chỉ tiện miệng nói thế thôi, muốn đi đâu thì đi." Tôn Ngộ Không cầm bình rượu đi ra ngoài. "Muốn đi thì đi sớm, còn có thời gian ở đây uống rượu nữa."

"Đại Thánh dạy chí phải, ta đi ngay đây." Dương Tuyết trong lòng vô cùng cảm kích, nếu uống say, đêm nay nhất định không đi nổi.

Mà nếu đợi đến mai bốn thầy trò Đường Tăng rời đi, nàng có thể sẽ bị đám người kia trả thù.

Thì ra Tôn Ngộ Không là người hiểu chuyện, chắc chắn hắn đã biết rõ thủ đoạn của đám đó.

"Đại Thánh, hẹn tái ngộ." Dương Tuyết nhìn theo bóng lưng Tôn Ngộ Không, tuy sắc mặt hắn rất tệ, nhưng dù sao cũng chịu nhắc nàng một câu.

"Thôi đi, chắc gì còn có ngày tái ngộ." Nói rồi, bóng hắn đã khuất khỏi tầm mắt.

Dương Tuyết bĩu môi, đúng là như vậy thật.

Mà Tôn Ngộ Không, khi đến chỗ không người, lại nhảy lên mấy cái như muốn phát tiết tâm trạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!