"Triệu Công Minh, ngươi chán sống rồi sao?! Quên mất chuyện ta từng đại náo Thiên Cung, đập vỡ Nam Thiên Môn à?!"
Đôi mắt Tôn Ngộ Không bốc lửa, Kim Cô Bổng chỉ thẳng vào n.g.ự. c Thần Tài, từng bước áp sát hắn:
Hạt Dẻ Rang Đường
"Tin không, hôm nay ta cho ngươi có đi mà không có về?!"
"Đại Thánh…"
"Nếu không phải Dương Tuyết từng nói ngươi là bằng hữu, hôm nay ta đã đập nát ngươi thành thịt vụn, gói lại dâng lên cho Như Lai, bảo hắn xem xem còn dám chọc giận lão Tôn ta không?!"
Gió dữ cuộn lên, mây đen che trời, Tôn Ngộ Không túm lấy cổ áo Thần Tài, gằn giọng:
"Dám nghi ngờ lão Tôn ta không phải nam nhân thật sự? Ngày mai ta cho ngươi thấy rõ, nữ nhân của ta, đến cả Ngọc Hoàng cũng không được động vào dù chỉ một sợi tóc!"
"Đại… Đại Thánh…"
Thần Tài nhắm mắt lại, trong lòng hối hận muốn chết. Sao lại quên mất Tôn Ngộ Không bản tính dễ nổi giận, nói chuyện không khéo là chọc phải đuôi hổ, đúng là tự tìm đường chết!
"Kinh Phật Tây Thiên gì đó, toàn mấy thứ lừa lọc vớ vẩn, lão Tôn không cần nữa!
Để cho ai thích bảo vệ Đường Tăng thì bảo vệ, ta bây giờ lập tức dắt Dương Tuyết rời khỏi tam giới, ngươi tin không?!"
Hắn giơ thẳng Thần Tài lên, đưa đến sát mặt mình:
"Hay là gần đây lão Tôn hiền quá, nên ngươi mới dám vô lễ, không coi ai ra gì?!"
Lúc này, khí thế của Tôn Ngộ Không bùng phát mãnh liệt, Thần Tài ngẩng đầu nhìn mây đen vần vũ, tia chớp nổ lách tách quanh người, thậm chí cả cỏ cây núi đá cũng như muốn bốc cháy, lúc này hắn mới thực sự hiểu ra mình vừa chọc vào cái gì!
"Không… không dám! Đại Thánh bớt giận, ta không có ý đó!"
Thần Tài vội vàng cười gượng:
"Ta chỉ… chỉ lo lắng Dương cô nương một lòng chân thành, còn Đại Thánh bận đi lấy kinh, chưa hiểu rõ tình cảm thế gian, sẽ vô tình làm nàng tổn thương mà thôi…"
"Không đến lượt ngươi lo!"
Tôn Ngộ Không đẩy hắn mạnh vào vách đá, ánh mắt sắc như dao:
"Cứ đợi đó, lão Tôn sẽ cho ngươi thấy, ai mới là người hiểu lòng nữ nhân hơn!"
"Bùm!"
Một tiếng nổ vang bên tai, Thần Tài nhắm chặt mắt lại.
Ngay sau đó, Tôn Ngộ Không ném hắn sang một bên, nhảy thẳng lên mây:
"Đã vậy, mấy ngày tới, phiền Thần Tài ngươi đóng giả ta, hộ tống Đường Tăng lấy kinh! Thử nếm chút "niềm vui" của đường đi Tây Thiên khổ sở thế nào!"
"Tôn Ngộ Không!"
Thần Tài lồm cồm bò dậy, ôm lấy thắt lưng, định từ chối, thì đã thấy hắn biến mất không còn tăm hơi.
Đúng là… tức c.h.ế. t mà! Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?!
Vốn định khuyên răn vài câu, cuối cùng lại tự chuốc họa vào thân, còn phải gánh giùm công việc của người ta!
Vị thần tiên ôn hòa nhã nhặn như Thần Tài, lần đầu tiên vì hành động bốc đồng của mình mà đ.ấ. m n.g.ự. c dậm chân hối hận, đập vỡ mấy tảng đá, cuối cùng đành phải hóa thân thành Tôn Ngộ Không, đi tìm sư đồ Đường Tăng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!