"Ta là thần tiên, sao có thể động lòng phàm trần? Muội đừng suy nghĩ linh tinh." Thần Tài không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt đáp, "Nơi này cũng không an toàn."
"Nhưng rõ ràng huynh…" Giọng Thanh Thanh đã sắp bật khóc.
"Thanh Thanh," hắn ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt ngấn lệ của nàng, trong lòng khựng lại, đặt mình vào vị trí nàng, hắn không khỏi nghĩ tới chính bản thân. Giọng nói cũng dịu xuống:
"Muội là một cô nương tốt, vừa xinh đẹp lại thiện lương, đáng yêu. Sẽ không thiếu người yêu thích muội. Huống chi, báo ân có nhiều cách, sao nhất định phải là cách này?"
"Nhưng ta lại chỉ thích huynh thì sao?" Thanh Thanh lau nước mắt, "Vậy huynh muốn ta báo đáp huynh thế nào?"
"Hãy tu luyện thật tốt. Ta tạm thời không cần muội báo đáp gì cả." Hắn vốn định để nàng rời đi, hoặc bảo nàng ở lại bảo vệ Dương Tuyết, nhưng làm vậy… quá tàn nhẫn.
"Ừm, ta sẽ tu luyện thật tốt." Thanh Thanh quay người đi, giận dỗi gọi hai con gà:
"Ta phải ăn cho thật no, rồi cùng tỷ tỷ chăm sóc đứa nhỏ ấy."
"Đứa nhỏ?" Thần Tài ngạc nhiên.
"Hừ, ta tới đây không phải vì huynh, tỷ tỷ ta cũng chẳng phải vì muốn nhìn xem người ta thích là ai." Thanh Thanh hếch cằm lên, "Là đứa trẻ mà vị cô nương kia đã cứu, tỷ tỷ ta rất thích nó, muốn nhận nuôi. Đợi tỷ tỷ xin phép xong dẫn đứa trẻ đi, ta cũng sẽ rời khỏi đây, tuyệt đối không dây dưa gì với huynh nữa."
Thần Tài nghe vậy, cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn ngành. Hắn thầm nghĩ: Dương Tuyết thật đúng là một khắc cũng không chịu ngơi nghỉ.
Hắn không thể ở lại lâu, chỉ uống một chén trà rồi rời đi ngay, tránh bị kẻ có tâm dò xét, làm lộ hành tung của Dương Tuyết.
Nghĩ đến những chuyện mà Thái Thượng Lão Quân từng nhắc, hắn quyết định đi tìm một người.
Ra khỏi cửa, hắn hướng về phía Đông mà bay đi.
Lần nữa gặp lại Thần Tài, Tôn Ngộ Không đã chẳng còn giả vờ rộng lượng gì nữa. Gác thiết bảng lên vai, ánh mắt lạnh nhạt:
"Tìm lão Tôn ta có chuyện gì?"
"Ngươi…" Thấy Tôn Ngộ Không tuy vẫn mang địch ý, nhưng không còn như lần trước, hai mắt đầy cảnh giác như sắp ra tay bất cứ lúc nào, Thần Tài liền hiểu, trong thời gian hắn rời đi, hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra.
"Dông dài như nữ nhân, có gì nói mau!" Tôn Ngộ Không nhìn hắn mãi không chịu nói, liền bực bội mắng thẳng.
"Ngươi và Bạch cô nương… và Dương Tuyết, đã gặp lại rồi?" Thần Tài mở lời thăm dò, n.g.ự. c nghẹn một cục không thở nổi.
Tôn Ngộ Không liếc quanh một lượt, thấy xung quanh không người, liền ngồi bệt xuống đất, cười có phần đắc ý:
"Tất nhiên."
"Hai người các ngươi…" Hắn nuốt khan, cổ họng khô khốc, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.
"Sao? Thần Tài đại nhân đến đây chơi trò úp úp mở mở với lão Tôn à?"
Tuy rằng hắn biết rõ vị Thần Tài này có tình cảm với Dương Tuyết, nhưng khi đã cùng nàng thổ lộ với nhau, hắn cũng lười so đo thêm nữa.
Thần Tài khẽ cười khổ trong lòng, mình làm thần tiên bao nhiêu năm, sao càng sống càng thụt lùi, đến mức chẳng khác nào một tên trai trẻ mới lớn, quanh co lải nhải.
"Lần này ta đến, là có chuyện muốn nói rõ với Đại Thánh."
Hắn hắng giọng, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh vốn có.
"Nói đi."
Tôn Ngộ Không cũng biết, một khi Thần Tài tìm đến mình, nhất định liên quan đến Dương Tuyết.
"Ngươi chắc cũng nhận ra… nàng ấy không phải Bạch Cốt Tinh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!