Chương 47: (Vô Đề)

Bình minh sắp tới, ánh sáng đầu tiên đã nhuộm rực chân trời, phía đông bắt đầu hiện lên sắc trắng của bụng cá, chẳng mấy chốc nữa mặt trời sẽ vén mây lên, chiếu rọi khắp bầu trời.

Dương Tuyết tựa lưng vào gốc cây, nhìn hàng loạt nấm mồ nhỏ xếp ngay ngắn trong rừng, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác siêu thoát, như thể bản thân đã không còn thuộc về thế tục nữa.

Nàng bật cười tự giễu, kiếp trước, t.h. i t.h. ể của nàng chắc giờ cũng đã bị chôn vùi dưới lớp đất vàng, chỉ còn lại một bộ hài cốt lạnh lẽo.

Người thân, bạn bè của nàng, có lẽ cũng dần dần đã lãng quên cái tên Dương Tuyết, cô gái trẻ năm ấy, đã bị thế giới này bỏ lại phía sau.

May mắn thay… nàng có được cơ hội sống lại, có được một chút sức mạnh nhỏ bé, để giúp đỡ những linh hồn từng chịu khổ đau giày vò.

"Mệt rồi phải không, uống chút nước đi."

Thần Tài đưa cho nàng một vò nước, giọng nhẹ nhàng.

Dương Tuyết ngẩng đầu nhìn Triệu Công Minh, dịu dàng như nước, rồi đón lấy vò nước, ngửa đầu uống cạn.

Nàng khẽ nheo mắt. Hắn lại tìm được nàng rồi? Chẳng lẽ như Tôn Ngộ Không nói, đã từng bí mật đặt bùa chú gì đó lên người nàng?

"Ngươi rất phi thường." Triệu Công Minh nói thật lòng, "Trong Thiên đình, ta chưa từng thực sự bội phục bất kỳ vị thần tiên nào. Ngươi dù là yêu, lại có dũng khí vượt xa cả thần tiên. Ngươi khiến ta cảm thấy hổ thẹn."

Dương Tuyết bật cười, "Thế gian này vẫn còn nhiều người tốt. Mỗi một vị thần tiên trên Thiên đình, trước khi thành tiên đều phải trải qua những khảo nghiệm mà người thường không thể chịu nổi. Chỉ là sau khi thành thần, bọn họ không còn là phàm nhân, cái nhìn về con người cũng đổi khác, không còn thấu hiểu, không còn đồng cảm mà thôi."

Nàng tựa lưng vào cây, nhắm mắt lại, khẽ nói:

"Ta làm những điều này… cũng chỉ vì bản thân, vì tu luyện mà thôi. So với các ngươi, ta chỉ là có chút đồng cảm với người phàm nhiều hơn một chút."

Triệu Công Minh gật đầu. Dương Tuyết nói đúng. Hắn cũng từng là phàm nhân.

Chỉ là, sau khi làm thần tiên quá lâu… cái nhìn đối với nhân gian cũng dần thay đổi. Nhìn con người như kiến hôi, cảm thấy tất cả đều là lẽ tự nhiên, chẳng cần phải chen vào.

Nếu không vì tu luyện giữ mạng, có lẽ Dương Tuyết cũng sẽ không làm những việc như đêm qua.

Nàng hiểu rất rõ, nếu đổi một góc nhìn khác thì mọi hỉ nộ ái ố, sinh tử luân hồi của phàm nhân, chẳng qua cũng chỉ là một phần của hệ sinh thái. Nếu để lòng trắc ẩn trỗi dậy quá nhiều, vậy thì ai còn sống cho ra sống nữa?

Chỉ là… sau chuyện đêm qua, nàng thật sự rất đau lòng. Nàng không muốn lý trí nữa, chỉ muốn được một mình yên tĩnh một chút.

Thần Tài ngồi xuống bên cạnh nàng, một lúc sau nhẹ giọng nói:

"Nhưng những gì ngươi làm đêm qua thật ra rất nguy hiểm. Nhiều oán hồn như vậy được siêu độ cùng lúc, đưa lên đường luân hồi, chắc chắn sẽ kinh động tới Địa phủ. Ngươi… có xóa ký ức của bọn họ không?"

"Có, ta đã xóa rồi." Dương Tuyết không quan tâm lắm. "Có kinh động thì bọn họ cũng chẳng tìm ra ta đâu."

Thần Tài gật đầu. Quả thật, nếu không phải hắn tình cờ lần đầu hạ phàm liền gặp được nàng, e rằng dù tìm kiếm cả trăm năm cũng chẳng thấy nổi tung tích.

"Về thôi."

Hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, lấy khăn tay ra tỉ mỉ lau mặt nàng, rồi đứng dậy, chìa tay về phía nàng, "Cả đêm không ngủ rồi, về nghỉ chút đi."

Dương Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo nhưng ẩn chứa nét u buồn. Nàng nhoẻn miệng cười to, cố tỏ ra vui vẻ:

"Ngươi có biết, chỉ vì mấy chuyện ta làm đêm qua, ta đã nhận được bao nhiêu công đức và tu vi không?"

Thần Tài mỉm cười:

"Bao nhiêu?"

Chỉ cần tu vi của nàng tăng lên, dù sau này có đụng độ Thiên đình hay Tây Thiên, nàng cũng có cơ hội tự bảo vệ mình.

"Ta đã đạt đến Đại thừa Trung kỳ rồi," nàng không giấu diếm, trực tiếp nói cho vị thần tiên đã giúp đỡ mình nhiều lần. "Đợi ta độ kiếp thành công, các ngươi sẽ không còn lý do để truy đuổi ta nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!