Chương 44: (Vô Đề)

Thiên đình.

Thần Tài đứng nghiêm chỉnh trước điện, Ngọc Hoàng ngồi trên long ỷ, quan sát hắn thật lâu.

"Nơi này không có người ngoài, chỉ có hai ta. Công Minh, ngươi nói thật đi, lần hạ phàm này có gặp Bạch Cốt Tinh hay không?"

"Bẩm Ngọc Hoàng, vi thần chưa từng gặp qua." Thần Tài kính cẩn đáp.

"Nghe nói Bạch Cốt Tinh dung mạo tuyệt sắc, đến cả con khỉ đầu đất Tôn Ngộ Không cũng nảy sinh cảm tình với nàng. Trước đây ngươi không thích xuống phàm trần, càng không thích giao thiệp với người phàm. Nhưng gần đây lại có tin đồn rằng ngươi đã đến điện Nguyệt Lão, chuyện đó có thật không?" Ngọc Hoàng đứng dậy, bước đến gần thăm dò.

"Ở nhân gian gặp không ít chuyện thú vị, vi thần nghe được nhiều lời cầu khấn của dân chúng tại miếu Thần Tài. Có người cầu duyên, vi thần rảnh rỗi không có việc gì làm, lại được Ngọc Hoàng chuẩn cho hạ phàm tìm nàng mà không kết quả, nên tiện tay giúp đỡ mà thôi." Triệu Công Minh bình tĩnh đáp.

Ngọc Hoàng mỉm cười không nói, đi qua đi lại trong đại điện. "Ngươi có biết không, bia đá vô tự đã nứt ra, chuyện này không hề đơn giản, nó biểu thị rằng nhân gian đã xuất hiện thánh nhân, e rằng thiên đình sắp gặp một trận biến động lớn."

"Vi thần có nghe nói." Triệu Công Minh chắp tay, "Chỉ là vi thần không hiểu, thánh nhân xuất thế thì có liên quan gì đến thiên đình? Chẳng phải đáng lo nhất là đám Phật ở Tây Thiên sao?"

"Thiển cận!" Ngọc Hoàng lớn tiếng quát mắng, "Thánh nhân này không giống thánh nhân thông thường! Người này có thể thay đổi cục diện của cả tam giới, thiên đình tất nhiên khó mà tránh khỏi."

Triệu Công Minh trầm giọng, "Chuyện này… có liên quan đến Bạch Cốt Tinh?"

"Dĩ nhiên!" Ngọc Hoàng nheo mắt, chăm chú quan sát phản ứng của Triệu Công Minh, "Ngươi làm thần tiên lâu như vậy rồi, lẽ nào đến nhận thức cơ bản cũng không có? Mọi hành tung của Bạch Cốt Tinh, trước đây cả thiên đình và Tây Thiên đều nắm rõ như lòng bàn tay. Cái c.h.ế. t của nàng vốn đã được định sẵn từ khi gặp Tôn Ngộ Không. Nhưng giờ đây biến cố xảy ra liên tiếp, đến cả con khỉ đó cũng có xu hướng thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai!"

Cái gì?

Triệu Công Minh ngẩng đầu, chấn động không thôi.

Năm xưa Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, làm loạn long trời lở đất, khiến toàn bộ thiên đình hoang mang lo sợ. Nếu không có Như Lai xuất thủ trấn áp, giam hắn dưới Ngũ Hành Sơn, e rằng thiên đình ngày nay đã là một cục diện khác.

Ai cũng biết, chỉ cần Tôn Ngộ Không còn ở trong lòng bàn tay của Như Lai, thì vĩnh viễn không thể thoát khỏi.

Thế nhưng hiện tại…

"Chuyện này là thật sao?" Triệu Công Minh kinh hãi, "Chẳng phải hắn vẫn còn mang vòng Kim Cô, không thể thoát khỏi chú ngữ của sư phụ hắn sao?"

"Hừ!" Ngọc Hoàng cười giễu, "Bản quân cũng chỉ là nghe được từ Thái Thượng Lão Quân. Tạm thời đừng làm lớn chuyện, kẻo con khỉ đó lại vô pháp vô thiên, làm ta bay mất cái mũ ô sa!"

"…"

Triệu Công Minh thầm nghĩ: Ngọc Hoàng cũng biết nói đùa thật đấy.

Biết rằng không moi thêm được tin gì từ Triệu Công Minh, Ngọc Hoàng cũng lười tiếp tục thăm dò.

"Ngươi lui đi, tiếp tục tìm tung tích của Bạch Cốt Tinh. Có tin tức, lập tức bẩm báo cho trẫm."

"Còn bên Tây Thiên…"

"Trước tiên cứ báo với trẫm, sau đó sẽ bàn tiếp."

"Tuân mệnh!"

Ra khỏi đại điện, Thần Tài bước đến cung Đâu Suất của Thái Thượng Lão Quân.

Triệu Công Minh biết rất rõ: tuy Thái Thượng Lão Quân hiện đang ở thiên đình, mở phủ trong địa giới của Ngọc Hoàng, nhưng địa vị và tu vi của ông ta còn vượt xa cả Ngọc Hoàng.

Về phần tại sao mình lại đến đây, Triệu Công Minh cũng không rõ, chỉ là cảm thấy nên đến gặp người.

"Ngươi đến rồi à?" Không ngờ, Thần Tài vừa bước vào Đâu Suất Cung, đã thấy Thái Thượng Lão Quân đang đứng giữa sân viện, dường như đã đợi sẵn, "Lão phu chờ đã lâu rồi."

"Thiên Tôn…" Thần Tài không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẫn lặng lẽ đi theo ông vào trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!