Chương 4: (Vô Đề)

Bên trong Đại Lôi Âm Tự, Như Lai bấm đốt ngón tay tính toán, bỗng nhiên mở mắt.

"Quan Âm, thầy trò Đường Tăng đã đi đến đâu rồi? Ta không thể suy diễn ra tung tích của họ."

Hành trình Tây Du có thể hưng thịnh Phật môn, công đức vô lượng, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.

Sau vô số kiếp luân hồi, Phật môn tất sẽ hưng thịnh, kế hoạch của họ vốn dĩ vạn vô nhất thất.

Đây là lần đầu tiên Như Lai không thể tính ra hành tung của họ.

"Xem chừng có lẽ là sắp gặp Bạch Cốt Tinh rồi. Đệ tử sẽ phái người đi xem xét, rồi hồi báo sau."

Quan Âm cũng cảm thấy kỳ lạ. Trước đó nàng đã thử suy diễn nhưng kết quả cũng là một mảnh hỗn độn.

Hành trình Tây Du thỉnh kinh vô cùng quan trọng, nay lại xuất hiện biến số như vậy, bọn họ không thể không để tâm.

Nhưng mấy ngày nay nàng còn có chuyện khác phải làm, nếu không nhất định nàng sẽ tự mình đi một chuyến.

Sau khi ăn uống no đủ, mặt trời đã dần ngả về Tây.

Nhìn ra ngoài, chỉ thấy núi non trùng điệp bạt ngàn.

Trư Bát Giới xoa xoa cái bụng tròn vo, lười biếng không muốn đi tiếp.

"Sư phụ, ngọn núi này rộng lớn như vậy. Đệ tử vừa hỏi mấy tên tiểu yêu trong động, phía trước không có thôn trang nào cả. Có lẽ tối nay chúng ta lại phải ngủ ngoài trời."

Hắn cười híp mắt, bụng phệ rung rung, bước đến trước mặt Đường Tăng:

"Sư phụ, chi bằng tối nay chúng ta cứ nghỉ lại trong động này, sáng mai lên đường tiếp, người thấy sao?"

Đang rót trà cho bọn họ, Dương Tuyết bỗng tay run lên, nước trà đổ lên tay Tôn Ngộ Không.

"Xin lỗi!"

Nàng cười gượng, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

Sao lại không đi tiếp nữa chứ? Nàng vốn đã định tiễn khách rồi!

Nếu mấy tôn đại Phật này ở lại đây qua đêm, vậy mạng nhỏ của nàng liệu có giữ được không?

Phải biết rằng, hành trình thỉnh kinh của bọn họ đang được các thần tiên trên trời theo dõi sát sao.

Việc họ chưa hoàn thành kiếp nạn này thì còn là chuyện nhỏ, nhưng nếu nhân tiện tiện tay diệt trừ nàng thì lại là chuyện khác!

Tóm lại, trong kế hoạch của các vị đại lão trên trời, nàng – Bạch Cốt Tinh – vốn là kẻ chắc chắn phải bị diệt trừ.

Dù sao, Bạch Cốt Tinh cũng có không ít vết đen trong quá khứ.

"Thế nào? Ngươi không muốn bọn ta ở lại sao?"

Tôn Ngộ Không nhìn chằm chằm vào biểu cảm của nàng.

"Sao ngươi lại căng thẳng như vậy?"

Hắn vẫn không chịu tin rằng nữ yêu này lại có lòng tốt mà đón tiếp họ một cách đơn thuần.

"Có sao?"

Dương Tuyết cố tỏ ra bình tĩnh, cười nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!