"Sư phụ, đồ nhi bay một vòng mà ngay cả một con thỏ cũng không gặp, làm gì có nhiều yêu quái như thế. Sư phụ cứ yên tâm ăn đi, có đồ nhi ở đây, bọn chúng nào dám làm càn."
Tôn Ngộ Không vừa ôm đào ăn, vừa nghĩ: Không có yêu quái thì càng tốt, bản Đại Thánh còn có thể nghỉ ngơi một chút.
"Trong lòng sư phụ có chút bất an, theo lệ thường, một ngọn núi lớn như vậy, vắng bóng con người, chính là nơi thích hợp để yêu quái ẩn náu."
"Ngộ Không, ngươi nên đi xem thử, tránh để bị chúng tập kích bất ngờ."
Đường Tăng lo lắng nhìn Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không thầm nghĩ: Sư phụ chắc là bị yêu quái quấy rối quen rồi, giờ đột nhiên không thấy ai xuất hiện lại cảm thấy không quen sao?
Tâm tư của người phàm đúng là khó hiểu!
Hắn vác Kim Cô Bổng đứng dậy, ai bảo sư phụ là người mà hắn phải bảo vệ chứ?
Còn có thể làm sao, chiều thôi!
"Sư phụ, đồ nhi đi một lát sẽ quay lại."
Nói xong, Tôn Ngộ Không lộn một vòng nhảy lên Cân Đẩu Vân, xuất hiện trên không trung Bạch Hổ Lĩnh.
"Trên núi này rõ ràng có yêu khí, nhưng lại chẳng gặp được dù chỉ là một con tiểu yêu."
Tôn Ngộ Không đưa tay che trán nhìn xuống, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sau khi bay lượn thêm một vòng, hắn mở Hỏa Nhãn Kim Tinh, cuối cùng cũng phát hiện ra một sơn động ẩn trong góc khuất.
Hắn nhảy xuống khỏi mây, đến trước cửa động, cánh cửa đá đóng chặt trông có vẻ kỳ quái.
"Quả nhiên có động, sự việc bất thường tất có yêu quái. Bao nhiêu người thèm thuồng thịt của sư phụ, lẽ nào bọn yêu trên núi này lại không nghĩ đến? Có yêu quái nào mà không muốn trường sinh bất lão chứ?"
Đôi mắt Tôn Ngộ Không đảo một vòng, tiến lên gõ cửa!
Phật Tổ cũng thật là, tại sao cứ phải để người ta biết thịt của sư phụ có thể giúp trường sinh bất lão chứ!
"Yêu quái bên trong, ra đây mau! Bản Đại Thánh đang ở đây, còn không mau ra bái kiến?"
Tôn Ngộ Không gõ cửa động, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong.
Trong sơn động – Phòng của Bạch Cốt Phu Nhân
Đang mơ màng ngủ, Dương Tuyết chợt nghe thấy một tiếng "Bịch!" vang lên.
Ngẩng đầu lên, nàng thấy con miêu yêu trước đó đang quỳ dưới bệ, hoảng hốt báo cáo:
"Bẩm phu nhân, bên ngoài có một kẻ vác cây gậy ba màu, tự xưng là "Tôn gia gia", bắt chúng ta ra ngoài bái kiến."
Hình ảnh này sao mà quen thuộc đến vậy…
Như thể bị một gậy đánh tỉnh, Dương Tuyết lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi:
"Tôn Ngộ Không ở ngoài động?"
Nàng vừa kích động vừa lo sợ!
Kích động vì cuối cùng cũng có thể tận mắt nhìn thấy nhân vật lừng danh Tôn Ngộ Không, đây là vinh hạnh của nàng!
Nhưng sợ hãi là bởi… vị đại lão này vốn là kẻ thù của Bạch Cốt Tinh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!