"Chuyện này sao ta lại không biết?"
Tôn Ngộ Không bực bội nắm c.h.ặ. t lấy vai nàng, "Giờ chúng ta đã là người chung một thuyền, chuyện quan trọng thế này mà nàng lại không nói cho ta biết? Trong lòng nàng, lẽ nào ta không đủ tin tưởng, hay là…"
Thấy hắn tuôn ra một tràng không có ý định dừng lại, Dương Tuyết kiễng chân lên, khẽ hôn vào khóe môi hắn:
"Đại Thánh, không phải ta không tin chàng, chỉ là ta sợ chàng sẽ kích động thôi."
"Ta..."
Hắn ngẩn người, cơn giận đầy bụng bỗng chốc bị chặn đứng lại, lên không được xuống không xong, cảm thấy có chút khó chịu.
Hơn nữa, nàng làm vậy khiến hắn cũng quên mất cả giận, bị dáng vẻ dịu dàng mà bình thản của nàng làm cho trấn tĩnh lại.
"Nàng..."
Nhưng hắn vẫn muốn hỏi cho ra lẽ.
Dù sao chuyện này cũng không nhỏ, đám hồ ly tinh ở Thanh Khâu kia dám dòm ngó linh hạch của người hắn yêu, thật là quá quắt! Hắn chỉ muốn lập tức xông tới Thanh Khâu, san bằng nơi đó thành bình địa!
Dù có làm vậy cũng khó mà nguôi được cơn giận của hắn.
Thế mà lúc trước hắn còn coi chúng là bạn, không chỉ để chúng ở lại đây, thậm chí còn định một thời gian nữa sẽ tới Thanh Khâu dạo chơi.
"Nàng biết chuyện này từ lúc nào?"
Tôn Ngộ Không nghiêm mặt, "Đừng nghĩ chuyện này dễ dàng qua đi, hôn ta cũng vô dụng thôi."
"Lúc tỉnh lại mới biết đấy," Nàng bỗng nở nụ cười rạng rỡ, tựa đầu vào n.g.ự. c hắn cọ cọ, nũng nịu nói:
"Đại Thánh chắc chắn không đoán ra được đâu, ta ngủ ba ngày nay, công lực lại tiến triển thêm rồi."
"..."
Hắn bỗng nhiên không biết nên giận nàng hay nên ghen tị với nàng nữa.
Hoặc giả, là đang âm thầm tự hào trong lòng.
Dù sao nương t. ử nhà mình lợi hại như thế, so với bản thân hắn thuở ban đầu còn giỏi hơn nhiều.
Quan trọng nhất là, nương t. ử nhà mình lại còn khiêm tốn như vậy.
Nhưng rồi, hắn bỗng nhận ra một vấn đề: Có phải vì họ chưa phải là phu thê danh chính ngôn thuận, chưa bái lạy trời đất, nên nàng mới chưa hoàn toàn tin tưởng hắn chăng?
Nàng lại ngẩng đầu hôn nhẹ lên yết hầu của hắn, cả người như không xương tựa vào lòng hắn:
"Hôn như thế này có tác dụng không hả? Đại Thánh đừng giận nữa, ta sẽ từ từ kể cho chàng nghe, được không? Dù sao chúng ta còn nhiều thời gian, không cần vội vàng lúc này."
"..."
Tôn Ngộ Không đứng đờ người ra, bị hôn như thế này thì ai mà chịu nổi!
Bất chợt, hắn thấy như mình vừa nhảy vào chậu nước nóng, cả người nóng hầm hập, không kìm được mà muốn tiếp tục chuyện vừa nãy còn dang dở.
Thấy đồng t. ử của hắn đột nhiên giãn ra, tim Dương Tuyết đập thót một cái, vội vàng vùng ra khỏi vòng tay hắn:
"Đại Thánh, đồ ăn hỏng hết rồi, ta vẫn chưa ăn no."
Tôn Ngộ Không giật mình tỉnh táo lại, thần sắc có chút thẫn thờ, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, bèn quay người đi ra ngoài đầy gượng gạo:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!