Chương 102: (Vô Đề)

Nguyệt Bạch khẽ khàng xin lỗi Dương Tuyết, nàng phân bua rằng mình bị người khác xúi giục nên mới thiếu suy nghĩ mà đi gõ cửa phòng họ.

Ngồi trước bàn ăn, Dương Tuyết không nén nổi vẻ ngượng ngùng.

Mọi người ở đây đều là bậc có tu vi, chắc chắn đều biết họ vừa làm gì.

Cho dù không biết rõ, thì nhìn điệu bộ giận dữ lôi đình kia của Tôn Ngộ Không, đa phần cũng đã đoán ra tám chín phần.

Dương Tuyết vờ như bình tĩnh, xua tay nói:

"Không sao đâu, ta cũng vừa khéo thấy đói rồi, ăn cơm thôi."

"Ngươi thật sự không giận chứ?"

Nguyệt Bạch tuy lớn hơn Dương Tuyết đến mấy trăm tuổi, nhưng hiện tại đang chịu sự ràng buộc của Linh Khế nên tự nhiên không dám coi thường nàng.

"Ngươi còn nói nữa là ta giận thật đấy!"

Dương Tuyết lướt qua nàng đi về phía bàn ăn, "Mọi người đã dùng bữa chưa?"

"Vẫn chưa, mọi người đều đang đợi ngươi và Đại Thánh."

Thực ra Nguyệt Bạch đang có chuyện muốn cầu xin Dương Tuyết, nên mới chủ động như vậy.

Dương Tuyết nhận ra ánh mắt của Nguyệt Bạch cứ dán c.h.ặ. t lên người mình, sau đó lại vờ như không có gì mà né tránh đi.

Nàng nhìn sang Đại Thánh đang ngồi bên cạnh, khẽ xích lại gần hỏi nhỏ:

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

"Nguyệt Bạch sao thế nhỉ? Trên mặt ta có dính gì à?"

"Không có. Chắc tại nàng xinh đẹp quá nên nàng ta không nhịn được mà nhìn thêm vài cái thôi."

Nói xong, Tôn Ngộ Không gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát nàng:

"Ngủ ba ngày rồi, bồi bổ nguyên khí cho tốt vào."

"..."

Dương Tuyết cạn lời, Đại Thánh khen người khác mà tự nhiên như không, khiến nàng chẳng biết phải phản bác làm sao.

Huyền Vưu bắt đầu mất kiên nhẫn khi Tôn Ngộ Không vẫn chưa đưa ra câu trả lời dứt khoát.

"Tôn Ngộ Không, hiện giờ cả Yêu giới đang đợi cái gật đầu của ngươi, chức Yêu Vương này ngươi có nhận hay không?"

Ánh mắt Huyền Vưu vô tình lướt qua Dương Tuyết, "Dẫu biết mỹ nhân trong lòng, Đại Thánh đắm mình vào chốn dịu dàng thì khó lòng dứt ra. Nhưng lúc này ngươi không có nhiều thời gian để chìm đắm trong tình ái đâu, Tam giới đã bắt đầu loạn lạc rồi, nếu ngươi còn không gật đầu, e là Đường Tăng sắp bị bắt đi làm thịt đấy."

"Bản Đại Thánh có lý do để từ chối sao?"

Tôn Ngộ Không chẳng buồn ngẩng đầu, trong mắt chỉ có mình Dương Tuyết:

"Có điều ta không vội, thiên hạ đại loạn thì có gì không tốt?"

Dương Tuyết cũng có cùng suy nghĩ.

Hiện tại tình cảnh của hai người họ rất nguy hiểm, nếu thiên hạ đại loạn, đối với họ chỉ có lợi chứ không có hại.

"Dương cô nương, ta có chuyện muốn cầu xin ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!