Chương 100: (Vô Đề)

Dương Tuyết ngã bệnh, nặng đến mức giống như bệnh vào giai đoạn nguy kịch.

Toàn thân nàng đau nhức, mí mắt cũng không có sức, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay rời khỏi thế gian.

Nàng nghe rất rõ mọi người đang nói gì, nhưng không thể mở miệng đáp lại.

Tôn Ngộ Không luôn ở bên cạnh chăm sóc nàng.

Thấy tay chân nàng lạnh buốt, hắn bưng nước nóng tới, cẩn thận lau cho nàng.

Dương Tuyết nghĩ thầm, không ngờ từ khi ở bên nàng, Đại Thánh cứ như biến thành một người khác, thậm chí còn trở nên ngốc nghếch.

Nhưng rất nhanh nàng đã bị "vả mặt".

Có lẽ vì thân thể nàng quá lạnh, Nguyệt Bạch chỉ buột miệng nói một câu, có lẽ ôm nhau sưởi ấm sẽ tốt hơn.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Tôn Ngộ Không nghe xong, liền cởi áo ngoài, không hề để ý trong phòng vẫn còn người khác, trực tiếp chui vào chăn của nàng.

Trong phòng vẫn còn rất nhiều người, dường như đều bị hành động của Tôn Ngộ Không làm cho sững sờ.

Thần Tài thậm chí còn đ.á.n. h nhau với hắn.

Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng còn nghe thấy giọng của Dương Tiễn, hình như khi Thần Tài nổi giận, hắn trực tiếp bịt miệng Thần Tài rồi kéo ra ngoài.

Mơ hồ một lúc, nàng cuối cùng cũng không còn thấy lạnh như trước.

Đây là lần đầu tiên nàng cùng Đại Thánh chung giường, cùng ngủ.

Nhưng thân thể Tôn Ngộ Không quả thực rất ấm, giống như lò sưởi vậy.

Nàng lạnh đến lợi hại, không nhịn được liền khẽ rúc vào lòng hắn.

Hơn nữa, tim của Đại Thánh đập rất nhanh.

Chút buồn ngủ nàng khó khăn tích góp được, lại bị nhịp tim mạnh mẽ ấy dọa tan biến.

Chỉ là, đôi mắt nàng vẫn không thể mở ra, toàn thân vô lực, đầu óc luôn trong trạng thái mê man.

Không biết đã qua bao lâu, Dương Tuyết cảm thấy thân thể mình không còn lạnh nữa, không còn cảm giác như bị dội nước lạnh vào lưng, liền dựa trong lòng Đại Thánh, chìm vào giấc ngủ sâu.

"Tiểu Tuyết, rốt cuộc nàng đã đi đâu, sao lại lạnh như vậy."

Giọng Tôn Ngộ Không tràn đầy lo lắng, hắn ôm c.h.ặ. t nàng vào lòng hơn, khàn giọng nói khẽ:

"Đừng chạy lung tung nữa được không? Sau này chuyện gì cũng nói với ta một tiếng, đừng để ta lo lắng, được không."

"Dương Tuyết, bản Đại Thánh phát hiện… ta thật sự rất sợ mất nàng…"

……

Ba ngày sau, Dương Tuyết bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại.

Tôn Ngộ Không vẫn ôm c.h.ặ. t nàng, sợ thân mình chưa đủ ấm, còn uống không ít canh gừng.

Vì vậy, Dương Tuyết là bị nóng tỉnh.

Toàn thân nóng bừng, còn toát mồ hôi, khó chịu đến mức mở mắt ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!