Hắc Hùng Tinh đến Bạch Hổ Lĩnh để tìm tung tích của Bạch Cốt Tinh.
Tuy nhiên trong động đã chẳng còn bóng dáng nàng đâu cả. Theo lời mấy tiểu yêu kể lại, nàng đã dẫn theo bốn tiểu yêu rời đi trong đêm.
Nhưng vì chưa hoàn thành nhiệm vụ, hắn tạm thời không thể quay về, liền đuổi theo thầy trò Đường Tăng, định hỏi cho rõ ràng, để còn có lời giải trình với Quan Âm Bồ Tát.
Chẳng bao lâu sau…
"Ngươi tìm Bạch Cốt Tinh làm gì? Không yên phận ở rừng trúc của ngươi, lại chạy ra ngoài tìm một yêu tinh, chẳng lẽ tu luyện tà đạo gì à? Bồ Tát có biết không?" Tôn Ngộ Không lạnh lùng nhìn chằm chằm Hắc Hùng Tinh, trên khuôn mặt nghiêm nghị thoáng lướt qua một tia giễu cợt.
Trư Bát Giới cũng tò mò: "Ngươi không ở bên Quan Âm Bồ Tát cho yên, chạy đi tìm Bạch cô nương làm gì? Chẳng lẽ Bồ Tát cũng muốn thu nhận nàng làm đồ đệ? Bồ Tát đúng là người nhân từ, mà tay nghề nấu ăn của nàng ấy cũng giỏi thật, Bồ Tát có phúc rồi đấy! Đợi lão Trư này lấy được chân kinh, nhất định sẽ đến các ngươi ăn ké!"
Tôn Ngộ Không hừ lạnh: "Đồ ngốc, chỉ biết ăn."
"Các ngươi hiểu nhầm rồi, Bồ Tát không định thu đồ đệ, chỉ là có việc muốn hỏi nàng ta một chút thôi. Nếu các ngươi cũng không biết nàng ta ở đâu, vậy ta xin phép quay về báo cáo."
Từng ăn trộm cà sa, nay gặp lại cũng khó tránh bối rối, Hắc Hùng Tinh chỉ muốn sớm chuồn đi cho yên.
"Khoan đã." Tôn Ngộ Không hỏi một câu như vô tình: "Các ngươi tìm yêu tinh kia là định đưa tới diện kiến Như Lai sao? Nàng đâu có định ăn thịt sư phụ, các ngươi chắc bất ngờ lắm?"
"Ờ… cái này… ta cũng không rõ lắm. Ta chỉ phụng mệnh đưa nàng về, chuyện khác không biết."
Hắc Hùng Tinh chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt. Con khỉ này quá tinh ranh, suýt nữa khiến hắn buột miệng lộ chuyện.
"Có lẽ thật sự muốn thu làm đồ đệ cũng nên. Dù gì thì nàng cũng đã thật lòng hối cải, tha cho các ngươi một mạng, chắc cũng đã giác ngộ ít nhiều."
Tôn Ngộ Không còn định nói thêm gì đó, thì bị Đường Tăng ngắt lời.
"Ngộ Không." Đường Tăng biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ nhẹ lắc đầu: "Chuyện trần thế, không liên quan đến chúng ta."
Hắc Hùng Tinh muốn quay về báo cáo, nhưng hắn vừa không bắt được Bạch Cốt Tinh, lại cũng chẳng rõ nàng đang ở đâu.
Nghĩ một lúc, hắn quyết định quay lại Bạch Cốt động xem thử.
Không ngờ, đúng lúc ấy lại tình cờ gặp hai huynh đệ hổ tinh vừa trở về từ chỗ Bạch Cốt Tinh.
"Đại nhân tha mạng! Chúng ta nói! Chúng ta nói ngay!"
Ban đầu Đại Hổ và Nhị Hổ còn cố giấu, không muốn tiết lộ tung tích của Bạch Cốt Tinh.
Dù sao dạo gần đây họ cũng nhận được nhiều ơn huệ từ nàng, cảm thấy nàng giờ đây thật sự đáng kính trọng.
Nhưng Hắc Hùng Tinh quá lợi hại, chưa đến ba chiêu, hai huynh đệ đã bị đánh ngã rạp dưới đất, răng còn rụng mất hai chiếc.
"Biết sớm thế này thì đã khai rồi! Cái gì mà Bạch Cốt Tinh chứ, có gì hay ho đâu, không nói thật có ngày toi mạng!"
Giờ cuối cùng cũng có cái để đi báo cáo, hắn liền thu lại pháp khí.
"Đi theo hướng này về phía Bắc khoảng mười dặm, có một trấn nhỏ tên là Hắc Thủy Trấn. Phu nhân định mở một quán ăn ở đó. Có khi ngài đến là vừa kịp hôm khai trương."
Đại Hổ ôm miệng đầy máu, vẫn không quên cầu xin thay cho Bạch Cốt Tinh:
"Phu nhân nấu ăn ngon lắm, ngài không thử món cá kho của phu nhân xem sao? Nếu có bắt, xin ngài nhẹ tay một chút."
Hắc Hùng Tinh cười khẩy:
"Hừ, một yêu quái hại người, còn biết nấu nướng?"
Nói rồi, hắn bay thẳng lên trời rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!