Chương 1: (Vô Đề)

Bạch Hổ Lĩnh

Một nữ tử áo trắng yêu kiều, dáng vẻ uyển chuyển, đang tựa khuỷu tay lên ghế rộng, nhắm mắt dưỡng thần.

Chuyện gì thế này? Sao ta lại trở thành Bạch Cốt Tinh?!

Nàng—Dương Tuyết, một nhân viên công sở hiền lành, thật thà.

Đang yên đang lành lướt điện thoại trên phố, bỗng dưng bị một chiếc xe tải đ.â. m bay!

Sau đó, nàng xuất hiện trong sơn động này.

Xuyên không, nghịch chuyển không gian, tiếp nối liền mạch đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Không chết, tất nhiên là chuyện tốt nhất trên đời!

Nhưng mà… sao nàng lại thành Bạch Cốt Tinh rồi?!

Chuyện này… đúng là bi kịch!

Ai mà không biết đến Tây Du Ký cơ chứ? "Ba lần đánh Bạch Cốt Tinh" là một hồi kinh điển!

Nói trắng ra, nàng chính là một tiểu pháo hôi trong 81 kiếp nạn của Đường Tăng.

Nếu Đường Tăng và các đồ đệ đến đây, chẳng phải ngày c.h.ế. t của nàng cũng tới rồi sao?!

Dương Tuyết không biết nên thấy may mắn hay tuyệt vọng, nhưng ít ra bây giờ thầy trò Đường Tăng vẫn chưa đến, có lẽ nàng còn có thể sống thêm vài ngày.

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã.

Hạt Dẻ Rang Đường

"Báo!"

"Phu nhân, lũ hòa thượng từ Đông Thổ Đại Đường đã tiến vào Bạch Hổ Lĩnh rồi!"

Một con miêu yêu tuần sơn vui vẻ bẩm báo: "Chỉ cần phu nhân ra lệnh, chúng ta sẽ bắt Đường Tăng, nấu hắn trong nồi lớn! Khi ấy, phu nhân sẽ trường sinh bất lão, bọn tiểu yêu chúng ta cũng được thơm lây, sống thêm sáu, bảy, tám trăm, thậm chí một, hai nghìn năm!"

Cái… cái gì?!

Dương Tuyết run lên, suýt nữa ngã khỏi ghế.

Chắc chắn là nàng nghe nhầm rồi.

Chưa kịp phản ứng, hai thị nữ phe phẩy quạt sau lưng đã phấn khích bàn luận.

"Cuối cùng cũng đợi được bọn họ!"

"Phu nhân chờ đợi suốt thời gian qua, kế hoạch của chúng ta đã chu toàn, lần này nhất định bắt được Đường Tăng!"

"Đúng vậy! Chỉ cần ăn thịt Đường Tăng, phu nhân sẽ mãi mãi trẻ trung, trường sinh bất lão, chẳng phải là thành thần tiên sống hay sao?"

"Nhưng mà, ta nghe nói bên cạnh Đường Tăng có một hòa thượng mặt lông, rất khó đối phó. Không biết là thật hay giả!" – Thị nữ bên trái lo lắng nói.

"Phu nhân của chúng ta pháp lực cao cường, lợi hại hơn con khỉ đó nhiều! Chỉ cần phu nhân ra tay, chẳng lẽ lại không đánh thắng nó?" – Thị nữ bên phải uốn éo eo, giọng đầy khinh thường.

Dương Tuyết: "…"

Không! Ta không phải! Ta chẳng là cái gì cả!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!