- Đại ca, tại sao rảnh rỗi mà chạy ra ngoài thành thế này?
Trong phòng khách biệt viện, Triệu Nhan cười ha hả nói với Triệu Húc đã bình phục. Mấy ngày nay, hắn vừa khống chế được bệnh kiết lỵ trong các nạn dân, hôm qua là ngày đầu tiên không phát hiện có người mới mắc bệnh.
Điều này khiến cho Triệu Nhan đang định nghỉ ngơi một ngày, nhưng thật không ngờ người bận rộn như Triệu Húc lại chạy tới.
Triệu Húc cũng tỏ ra mệt mỏi, lắc đầu nói:
- Ta đâu có rảnh rỗi như Tam ca nhi. Đêm qua có người bẩm báo, nói nước ở các con sông đều đang có xu hướng giảm xuống. Suốt đêm vi huynh đã đi xem xét, đến bây giờ vẫn chưa được chợp mắt. Hôm nay trở về đi ngang qua đây nên mới vào thăm.
Đúng rồi, vương phủ của đệ bị ngập rồi, sao không chuyển vào hoàng cung ở. Như vậy huynh đệ chúng ta cũng dễ dàng đi lại.
- Trong hoàng cung nhiều quy củ lắm, đệ không quen. Đại ca đã cả đêm không ngủ thì hay là hãy ở lại đây nghỉ ngơi đi. Đệ cho người đi chuẩn bị điểm tâm và phòng cho đại ca!
Triệu Nhan vui vẻ nói.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà mình chỉ là một quận vương nhàn nhã, không phải giống như Triệu Húc, ngày nào cũng phải bôn ba vì chính sự. Nếu không, mỗi ngày đến thời gian ngủ cũng không có, như vậy thì cuộc sống của hắn còn gì là thú vị chứ.
Thậm chí, bây giờ Triệu Nhan còn tin chắc rằng, mục đích hắn xuyên không tới đây là để hưởng thụ cuộc sống.
Đối với ý tốt của Triệu Nhan, Triệu Húc cũng cười khổ nói:
- Ý tốt của tam ca nhi ta xin nhận, nhưng ta cũng không thể ở đây lâu. Hiện giờ, nước trong các dòng sông đều đã giảm xuống chút ít nhưng trong thành vẫn là một biển nước. Rất nhiều người dân gặp nạn đều đang tập trung ở những chỗ địa hình cao xung quanh hoàng cung.
Nhiều nạn dân tập trung một chỗ như vậy, chỉ vấn đề cơm ăn thôi cũng đã là vấn đề lớn. Điều khiến cho mọi người phiền lòng hơn là trong nạn dân đã xuất hiện dịch bệnh, nếu không nghĩ cách thì e rằng trong thành sẽ có dịch bệnh hoành hành. Đến lúc đó không biết có bao nhiêu người sẽ phả chết.
Chỗ của Triệu Nhan chỉ có hơn một ngàn dân, trong khoảng vài ngày ngắn ngủi đã có người bị mắc kiết lỵ. Trong thành Khai Phong có tới hơn mười vạn nạn dân, thậm chí có thể tới hơn hai mươi vạn.
Mặc dù có thể có một số ít nạn dân chạy ra ngoài thành nhưng phần lớn đều ở lại trong thành, sống ở những nơi có địa thế tương đối cao. Chẳng hạn như ở xung quanh hoàng cung có tới gần mười vạn nạn dân. Nhiều người sống cùng một chỗ như vậy, điều kiện sống e rằng còn tệ hơn ở chỗ Triệu Nhan.
Thậm chí có những người không chịu được mà uống nước bẩn trên mặt đất, không mắc dịch bệnh mới là chuyện lạ.
Triệu Nhan nghe xong thoáng sững người, sau đó lại vỗ trán nói:
- Thật là đáng chết. Mấy ngày nay đệ bận đến hồ đồ rồi, quên không nói phương pháp đề phòng dịch bệnh cho phu thân và đại ca.
Trước khi điều trị bệnh kiết lỵ cho các nạn dân, Triệu Nhan đã phát hiện ra thời Bắc Tống đã có thể điều trị tốt đối với bệnh kiết lỵ và bệnh truyền nhiễm nhưng đối với việc đề phòng và cắt đứt các con đường lây bệnh lại không có phương pháp hữu hiệu.
Điều này cũng phụ thuộc vào nguyên tắc và hiểu biết thời đại.
- Tam ca nhi, đệ nói gì? Đệ biết cách phòng và xử lý bệnh?
Triệu Húc nghe Triệu Nhan nói lập tức trở nên kích động, vẻ mệt mỏi đã không còn nữa.
- Đại ca đừng nóng vội. Nói ra cũng trùng hợp, chỗ đệ mấy ngày trước cũng có một nhóm nạn dân chạy tới. Trong đó có một số người bị mắc kiết lỵ. Qua mấy ngày điều trị và phòng bệnh, trong nạn dân đã không có người nào bị nhiễm bệnh nữa.
Hơn nữa, tổng số người bị bệnh không tới một phần trong tổng số nạn dân.
Triệu Nhan ha hả cười nói.
- Thật là tốt quá. Mau… mau đưa ta tới gặp các nạn dân đó!
Triệu Húc kéo Triệu Nhan ra ngoài, không phải không tin lời tam đệ của mình nói mà bởi chuyện này quá mức quan trọng, liên quan tới tính mạng của hơn mười vạn dân chúng trong thành. Cho nên Triệu Húc nhất định phải tận mắt nhìn phương pháp phòng chống dịch bệnh hữu hiệu mà Triệu Nhan đã làm.
Triệu Nhan cũng hiểu tâm tình của Triệu Húc, lập tức không từ chối đưa đại ca mình đi tới chỗ ở của các nạn dân. Hiện giờ, khu vực của các nạn dân được chia thành hai phần. Trong các lò gạch là những nạn dân mắc bệnh còn chưa khỏi hẳn. Trước khi khỏi hoàn toàn thì họ không được tự do làm việc.
Đồ ăn hàng ngày cũng phải tự cung ứng. Hơn nữa, người chăm sóc họ cũng đã được Triệu Nhan huấn luyện qua. Ngoài ra, những người đã tiếp xúc với người bệnh cũng phải tiến hành sát khuẩn rồi mới được rời khỏi.
Triệu Húc tới đây, đầu tiên nhìn thấy là những chiếc lều ở nơi này dựng rất đơn sơ nhưng lại vô cùng sạch sẽ. Không chỉ ở trong lều sạch sẽ mà mặt đất ở bên ngoài cũng vô cùng sạch sẽ, không giống như chỗ ở của các nạn dân trong thành, khắp nơi đều dơ bẩn, xú uế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!