Đông y là môn y học được hình thành ở Hoa Hạ thông qua hàng năm tích lũy của những người đi trước. Đối với việc trị liệu các loại bệnh tật đều có những chỗ độc đáo riêng, nhưng đông y cũng có một số hạn chế, ví dụ như đối với vết thương ngoài da, vài nghìn năm gần đây xuất hiện vô số các loại kim sang dược, cũng có tác dụng áp chế miệng vết thương, tránh nhiễm trùng, nhưng một khi vết thương đã bị nhiễm trùng, đông y đối với phương diện này cơ hồ không có cách nào chữa trị.
Chiến tranh thời cổ đại nổ ra, những binh sĩ chết khi chiến trận thực ra chỉ chiếm một phần nhỏ, phần lớn đều do miệng vết thương không xử lý kịp thời, dẫn đến nhiễm trùng mà chết.
Kỳ thực cũng không thể trách đông y, chủ yếu là nhận thức ở thời Đại Tống đối với vũ trụ hết sức hạn hẹp, tầm nhìn có hạn cho nên mới gây trở ngại cho đông y phát triển, hơn nữa vào lúc này, đông y là y học tốt nhất trên thế giới rồi.
Ví dụ bác sĩ ở châu Âu còn coi liệu pháp lấy máulà vạn năng, bất kể bệnh gì cũng lấy máu, giết người còn nhiều hơn cứu, đối với việc này, bác sĩ ở châu Âu cũng coi như có phần sáng suốt cho nên lúc chữa bệnh cho bệnh nhân, đều đeo một chiếc mặt nạ mũi dài, có lẽ là sợ bệnh nhân nhớ rõ tướng mạo của mình, sau khi chết tìm họ báo thù, ngược lại thì sao, ít nhất thì thầy thuốc đông y thời Đại Tống vẫn dám quang minh chính đại đi lại trên đường.
- Ngự y, đối với bệnh tình của Dĩnh vương, các ngươi nắm chắc mấy phần?
Triệu Thự tuy đau lòng, nhưng ông ta thân là hoàng đế Đại Tống, lúc này cần phải trấn tĩnh, ngược lại, Cao hoàng hậu bình thường tuy rằng mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng lúc này lại hoàn toàn không có chủ kiến gì.
- Khởi bẩm bệ hạ, nếu như là hôm qua, chúng thần ít nhất nắm chắc tám phần, cho dù là sáng hôm nay, cũng nắm chắc năm phần. Nhưng đến bây giờ, đến hai phần chúng thần cũng không nắm chắc.
Miệng vết thương sưng đỏ thối rữa, thân thể trúng gió độc, tướng sĩ trong quân doanh chỉ cần bị thương, cũng rất dễ xuất hiện tình huống này. Nhưng có thể tiếp tục sống sót không đến hai phần.
Ngự y thành thật đáp, đông y cho rằng miệng vết thương bị nhiễm trùng là do trúng gió độc, vì vậy mới dẫn đến tình trạng này, nhưng đối với việc này trước giờ đều không có cách chữa hiệu quả.
- Hai phần!
Triệu Thự nghe đến đây thống khổ rên rỉ một tiếng, Cao hoàng hậu ở bên cạnh che miệng, kìm nén cố gắng không khóc thành tiếng. Những đại thần khác trong sảnh lớn cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, một số người có tâm tư đã đang suy nghĩ ngoài Triệu Thự, hai vị hoàng tử còn lại ai sẽ có cơ hội kế vị hơn?
- Trĩ Khuê, ngươi đã từng dẫn binh ra trận, thương vong trong quân ngũ thật sự nặng đến mức này sao?
Trong đại sảnh Tăng Công Lượng có chút không tin lời ngự y cho lắm, vì thế nhỏ giọng hỏi Hàn Kỳ đứng bên cạnh.
Chuyện mà Hàn Kỳ không muốn người khác nhắc đến nhất chính là năm đó y dẫn binh ra trận, tuy nhiên hiện giờ tình huống khẩn cấp, chỉ có thể thở dài một tiếng nói:
- Tăng Công, lúc hai quân đấu trận, những binh sĩ thật sự chết trên chiến trường chỉ là số ít, phần lớn đều là chết do bị thương, doanh trại của binh sĩ bị thương trong quân ngũ chính là nơi ta không muốn đến nhất, nơi đó tiếng kêu rên thảm thiết bên tai ngày đêm không dứt, những binh lính vào đó rất ít người có thể đi ra, quả thật không khác gì địa ngục.
Nghe thấy Hàn Kỳ khẳng định trả lời, sắc mặt Tăng Công Lượng lại biến đổi, nói như vậy, lần này Dĩnh vương thật sự lành ít dữ nhiều, xem ra họ phải chuẩn bị sớm, tiếp nữa, quận vương Nhạc An tuổi vẫn còn nhỏ, quận vương Quảng Dương Triệu Nhan lại không nên nghiệp lớn, chỉ còn lại quận vương Đông Dương ham học đa tài, tuy rằng tài cán không bằng Dĩnh vương nhưng cũng coi như một ứng viên không tồi.
- Dĩnh nhi, con có biết cữu phụ ở đâu không?
Lúc này Cao hoàng hậu bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, kinh sợ nói, trong mắt cũng lóe lên một tia hi vọng. Tào Dĩnh là đứa mà cữu phụ yêu thương nhất, có lẽ nàng sẽ biết cữu cữu ở nơi nào.
Mẫu hậu của Cao hoàng hậu Tào Thị là muội muội ruột của hoàng thái hậu, nói cách khác, tổ phụ của Tào Dĩnh là cữu cữu ruột của Cao hoàng hậu, mà tổ phụ của Tào Dĩnh lại là thần y nổi tiếng của Đại Tống, nếu ông ấy ở đây, nói không chừng có thể cứu được con của bà.
Đám người Triệu Thự đứng bên cạnh nghe được lời của Cao hoàng hậu, mắt cũng sáng lên, người có thể cứu được Triệu Húc, trong thiên hạ này e rằng chỉ có vị thần tiên kia mà thôi.
Nhưng Tào Dĩnh lại cười khổ lắc đầu nói:
- Tổ phụ sống ẩn dật trong núi sâu, trước giờ không qua lại với người trong tộc, năm ngoái lúc sinh nhật tổ phụ con có đến một lần, nhưng từ đó đến nay, lại không có bất kỳ tin tức gì.
- Húc nhi của ta!
Lời Tào Dĩnh vừa dứt, Cao hoàng hậu liền thống khổ than một tiếng, hiện giờ đến tia hy vọng cuối cùng cũng mất rồi, tính mạng của con trai mình cũng chỉ có thể giao vào tay mấy tên ngự y vô dụng kia.
Sắc mặt của Triệu Thự lại càng trở nên kém, thân thể của ông ta vốn dĩ chưa khỏi hẳn, bây giờ lại gặp phải tin dữ, nhất thời khiến hắn cảm thấy trong lồng ngực khó chịu, thậm chí có chút không thở nổi.
Có điều đúng lúc này, Triệu Nhan suy đi nghĩ lại bước đến bên cạnh Triệu Thự thấp giọng nói:
- Phụ thân, hay là để nhi thần thử một lần, biết đâu có thể cứu được đại ca.
- Con?
Triệu Thự có chút không dám tin liếc mắt nhìn Triệu Nhan.
- Nhan nhi, chuyện này liên quan đến tính mạng của Húc nhi, con thật sự biết nên làm thế nào để cứu đại ca con?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!