Thời tiết của Đông Kinh Biện Lương thực sự là thất thường. Sau một ngày trời quang đãng thì lại mưa tầm tã, mưa không ngừng, càng lúc mưa lại càng lớn. Kiểu thời tiết này làm cho Triệu Nhan không khỏi lo lắng về đê Hoàng Hà!
Nếu chẳng may đê bị vỡ thì toàn bộ thành Khai Phong khó lòng giữ được, mà hắn rất có thể xuyên việt một lần nữa.
May mắn cho hắn các đại thần trong thành Khai Phong cũng đang lo lắng cho vấn đề này. Nghe nói ngay cả vị phụ thân đang bị bệnh của Triệu Nhan cũng lên triều đôn đốc các đại thần trong triều đi bảo vệ đê.
Không những thế, ông ta còn điều rất nhiều dân phu bờ nam Hoàng Hà lên đê trong coi, sẵn sàng đắp đê bất cứ lúc nào. Nghe được tin này, Triệu Nhan mới yên lòng.
Triệu Nhan thực sự rất thích trời mưa, đặc biệt là vào buổi tối. Nghe thấy tiếng mưa bên ngoài giúp hắn cảm thấy dễ ngủ. Ban ngày, đôi lúc có cảm giác nhàm chán hắn thường nói chuyện phiếm với Tiểu Đậu Nha hoặc đùa một chút với Cục Thịt Nhỏ, thời gian cứ thế trôi qua.
Huống chi từ lần trước vẽ bức họa cho Tiểu Đậu Nha, nàng thấy đẹp nên hắn quyết định bỏ ra hai giờ mỗi ngày vào lúc xế chiều để vào thư phòng vẽ tranh. Tới giờ hắn đã có một chồng dày các bức họa.
Một buổi chiều như mọi ngày, hắn vào phòng vẽ tranh. Những gì hắn dùng để vẽ tranh cho Tiểu Đậu Nha lúc trước đơn giản hơn giờ rất nhiều. Hiện tại, trong tay hắn là một que than được người ta đặc chế, không mềm, cũng không cứng, nó còn có tay cầm nhỏ thiết kế tinh xảo.
Trên đầu bàn còn có một cái khay, bên trong là chiếc màn thầu, không phải để ăn mà để xóa nét vẽ hỏng. Về sau, cho dù nét vẽ có lớn thì hắn vẫn dùng màn thầu. Tuy rằng dùng hay không vẫn vậy. Hơn nữa, bánh màn thầu đã dùng, hắn thường tiện tay ném xuống chứ không để vào khay.
Tiểu Đậu Nha nghĩ rằng nếu lãng phí lương thực sẽ bị trời phạt nên nàng hay mang tới cho lũ cá trong hồ.
Lần này Triệu Nhan đã giành hai canh giờ để vẽ bức "Mỹ nữ du hí" của đời sau, chính là loại trò chơi truyền thống để mở đầu bức tranh.
Trên bức tranh là hình ảnh mỹ nữ mặc trang phục theo kiểu cổ trang mát mẻ để lộ hơn nửa bầu ngực cùng với đôi chân dài, tấm vải quấn quanh người và mái tóc dài thướt tha tạo nên nét thanh lịch và cũng rất xinh đẹp.
Sau khi hoàn tất bức tranh, hắn ngồi nhìn lại bức họa rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Trải qua nhiều ngày luyện tập, hắn đã khôi phục lại bản lĩnh như trước, đặc biệt khi hắn tô thêm một chút 3D tạo nên chiều sâu cho bức họa, khiến cho các tác phẩm hội họa của hắn đều có cảm giác lập thể.
Ở thời Bắc Tống này mà nói, những tác phẩm hội hoạ của hắn có một dấu hiệu đặc biệt mà người khác muốn học cũng không được.
Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa phòng bị mở tung ra, Tiểu Đậu Nha bước nhanh tới bẩm báo:
- Quận Vương, công tử họ Tào và công tử họ Hô Diên đến viếng thăm, Tứ tỷ đã ra tận nơi tiếp đón và dẫn bọn họ vào thư phòng, kính xin Quận Vương chuẩn bị sẵn sàng!
- Công tử họ Tào?
Công tử họ Hô Diên? Hai người này là ai?
Chính tai Triệu Nhan nghe mà không biết họ là ai. Lẽ ra là hắn đang trong thời gian dưỡng bệnh, các vị khách bình thường, Tào Dĩnh đều không cho gặp mặt, hơn nữa, cho dù là muốn gặp đi nữa thì bình thường là gặp ở tiền sảnh. Khách là nam thì do Triệu Nhan tiếp đãi còn khách nữ thì do Tào Dĩnh ra mặt.
Nhưng giờ lại là hai vị khách là nam giới lại lạ mặt tới chơi. Tào Dĩnh chẳng những tự mình ra tiếp đón, hơn nữa lại đưa bọn họ tới thư phòng, hiển nhiên có chút không hợp lẽ thường.
Triệu Nhan đã từng nói nhiều lần, sau khi hắn bị thương, nhiều chuyện không còn nhớ rõ. Cho nên Tiểu Đậu Nha cũng không lấy làm lạ, lập tức giải thích:
- Công tử họ Tào tên là Tào Tung, là em họ của Tứ tỷ. Còn công tử họ Hô Diên tên là Hô Diên Bình, là phu quân của Dương Tam tỷ, tính ra thì cũng là họ hàng với Quận Vương. Bọn họ với Quận Vương trước kia là những người bạn tốt nhất của nhau.
Hơn nữa, họ không phải là người ngoài, cho nên Dương Tam tỷ mới dẫn họ vào.
Sau khi nghe những lời nói của Tiểu Đậu Nha, Triệu Nhan mới gật đầu. Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn lại cảm thấy hai cái tên Tào Tung và Hô Diên Bình nghe vô cùng quen tai. Hắn phải mất tới nửa ngày mới chợt nhớ ra. Ngày đó Tào Dĩnh lấy ra đống giấy nợ, trong đó cũng có tên hai người ấy.
Xem ra trước kia, hai người này là bạn bè hư hỏng của Triệu Nhan.
Nếu là bằng hữu tới chơi, Triệu Nhan cũng không thể ở lì trong phòng. Vì thế, hắn liền đi tới cửa tiếp đón, nhưng một lát sau chỉ thấy Tào Dĩnh đi tới từ hành lang, theo sau lưng là hai người thiếu niên, một cao, một thấp.
Trong đó người thiếu niên thấp hơn kia diện mạo tuấn tú, trừ điều đó ra thì cũng không có gì là đặc biệt. Nhưng bên cạnh y, cũng là một thanh niên có khuôn mặt đặc dị, nhìn qua cũng thấy được gã đã lớn lên như thế nào. Trên thực tế, Triệu Nhan cũng không chú ý nhiều tới vẻ bề ngoài.
Bởi vì y có khuôn mặt đầy hình xăm, chẳng những trên gáy có mà thậm chí ngay cả trên gương mặt cũng có. Phải đợi đến khi họ đến gần một chút, Triệu Nhan mới thấy rõ. Người thanh niên cao in dòng chữ trên gáy: "Xích tâm sát tặc
"(Một lòng giết kẻ thù). Mà phía trên gương mặt của y còn có dòng chữ nhỏ kéo dài từ sau tai đến gương mặt. Bởi vì dòng chữ đó quá nhỏ nên tạm thời hắn thấy không rõ lắm."Hô Diên Bình
"Triệu Nhan nhìn người thiếu niên cao có hình xăm trên mặt, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một cái tên, tuy nhiên ngoại trừ tên này, không có bất kỳ thông tin nào về y. Điều này làm cho Triệu Nhan có chút thất vọng. Hắn không nghĩ rằng mình ở một ngàn năm trước lại gặp được người như thế, một"Cảnh vệ" thiếu niên. Chẳng lẽ đây chính là Hô Diên Bình trong truyền thuyết thời Bắc Tống đã giết thám báo họ Mã thời còn thiếu niên?
Người thiếu niên còn lại với dáng lùn hẳn là Tào Tung rồi, y nhìn thấy Triệu Nhan đứng ở cửa, lập tức nở nụ cười và bước nhanh vài bước, bắt lấy cánh tay Triệu Nhan cười hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!