(Nguyên văn là Thổ cẩu, hay còn gọi là sài cẩu, chính xác là giống chó Trung hoa điền viên.)
Nhìn bóng lưng Tào Dĩnh rời đi, Triệu Nhan cũng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, hiện thời mới tháng sáu, còn đủ thời gian gieo trồng ngô và khoai lang, đợi đến mùa thu hoạch là lúc Tào Dĩnh phải nhận thua với hắn, ha ha~
Rồi tự tưởng tượng ra cảnh tượng muốn Tào Dĩnh hướng đông thì nàng sẽ không dám đi hướng tây một lúc, Triệu Nhan mới tiếp tục làm việc của mình.
Hắn mang đến từ đời sau hạt giống cây ngô tuy chưa hoàn toàn nảy mầm, nhưng kỳ thực hạt giống bên trong đã đâm chồi, hoàn toàn có thể dùng làm giống, tuy rằng một tháng này không hề có ánh mặt trời, nhưng Triệu Nhan đã đem hạt cây ngô thả trong phòng một thời gian dài như thế cũng khiến hạt giống cây ngô nảy mầm, bất kỳ lúc nào cũng có thể gieo.
So với hạt giống cây ngô, mầm khoai lang có chút phiền phức hơn, nhiệt độ bây giờ cũng không thấp nên khoai lang cũng không dễ trồng, Triệu Nhan phải nhanh chóng dùng mành đất này mà ươm hạt giống, bằng không đợi đến khi mầm khoai này bị hỏng thì toàn bộ Đại Tống cũng không tìm ra củ thứ hai rồi.
Đầu tiên Triệu Nhan dùng tốc độ nhanh nhất đem hạt giống cây ngô đếm một lần, hai bắp ngô gậy ra chỉ có sáu trăm hạt giống, mặc dù ít nhưng so với khoai lang nhiều hơn nhiều, lập tức Triệu Nhan đem hạt giống cây ngô lấy ra bên ngoài phơi nắng một hồi, vì phòng ngừa chim chóc ăn vụng nên hắn cố ý dùng vải sa bao phủ lên trên.
Kế tiếp chính là khoai lang rồi, khoai lang có thể trực tiếp vùi trong đất, nhưng tốt nhất gieo trồng phương pháp tốt là trước hết ươm giống, sau đó đem dây ra khoai lang đã ươm cắt thành đoạn ngắn rồi vùi vào trong đất, như vậy chẳng những lớn lên mau, hơn nữa phân ra số lượng mầm cây cũng nhiều, những thứ này đều là Triệu Nhan học hỏi được từ các lão nhân ở trong thôn.
- Quận... Quận Vương, cát lấy xong rồi, tất cả điều là cát tốt nhất, cát ngoài sông!
Đang lúc này, Tiểu Đậu Nha thở hổn hển chạy vào và nói, xem nàng đổ mồ hôi đầy đầu, bộ dạng không chừng cả đoạn đường này đều chạy hộc tốc đến.
- Chạy nhanh như thế làm gì?
Ta chưa vội dùng mà.
Triệu Nhan đưa tới một chén nước, Tiểu Đậu Nha uống một hơi cạn sạch, tuy nhiên lúc này Triệu Nhan mới trước sau đánh giá nàng một chút, lại hỏi:
- Tiểu Đậu Nha, ngươi mang cát đến đâu rồi, sao ta không thấy?
- Khụ, ở phía sau ạ! Tô Mã lão bá giúp ta khiêng tới!
Tiểu Đậu Nha uống quá nhanh bị nước sặc một cái, lúc này hướng mặt ra phía sau chỉ chỉ. Triệu Nhan đi ra cửa nhìn bên ngoài, căn bản không thấy chút bóng dáng lão Tô Mã, cũng không biết bị Tiểu Đậu Nha bảo đi nơi nào rồi?
Cứ như vận ước chừng thời gian qua độ uống cạn nửa chén trà, Triệu Nhan mới nhìn thấy lão Tô Mã mệt đến nửa chết nửa sống từ bên ngoài tiến vào, trên lưng vác một bao to, nhìn thấy Triệu Nhan, khí lực để hành lễ cũng không có, buông bao to xuống, dựa vào khung cửa thở gấp một cái, lão vốn lớn tuổi, trên lưng lại vác một túi cát, đoạn đường này chạy tới thiếu chút nữa muốn luôn cái mạng già của lão.
Nhìn thấy lão Tô Mã đã mệt thành như vậy, Tiểu Đậu Nha nghịch ngợm thè lưỡi, vội vàng chạy tới phía sau lưng lấy giúp, qua một hồi lâu, lúc này mới thấy lão Tô Mã nói:
- Tiểu Đậu Nha ngươi.... ngươi lần sau đừng có chạy nhanh như vậy, nếu không bộ xương già này của ta sẽ rời ra từng mảnh mất!
Lão Tô Mã nói xong vừa muốn hành lễ với Triệu Nhan, tuy nhiên Triệu Nhan đã cười ngăn lại nói:
- Tô Mã, lần này vất vả cho ngươi rồi, ta bảo Tiểu Đậu Nha đi tìm chút cát, vốn cũng không phải quá gấp, có thể nha đầu kia lại hiểu nhầm ý ta, làm ngươi chịu khổ rồi!
Nghe thấy Triệu Nhan khích lệ, lão Tô Mã lập tức đứng thẳng người nói:
- Quận Vương, vì quận Vương làm việc, là vinh hạnh của tiểu nhân, năm đó nếu không phải quận Vương cứu giúp, chỉ sợ lão Tô Mã hiện tại đã sớm biến thành một đống xương trắng rồi.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng rất kinh ngạc, hắn nghĩ rằng Triệu Nhan nguyên bản vốn là một kẻ tồi tệ, nhưng không nghĩ tới đối phương lại cứu lão Tô Mã một mạng, chỉ tiếc còn lưu lại trong trí nhớ của Triệu Nhan cũng không có kí ức chuyện về lão Tô Mã, hơn nữa Triệu Nhan cũng không muốn hỏi rõ nên chỉ cười tránh né:
- Tô Mã, ngươi lớn tuổi như vậy, bên người còn người thân nào không?
Tô Mã nghe được câu hỏi của Triệu Nhan thì sửng sốt, tuy nhiên cũng nhanh chóng hồi phục vẻ bình thường đáp:
- Quận Vương, sao ngài lại quên rồi?
Năm đó chúng tôi một nhà lưu lạc Khai Phong, nhà tôi và con trai nhỏ đều chết đói, chỉ còn lại lão Tô Mã tôi và con gái lớn, may mắn sau lại gặp được Quận Vương, mới cho lão thân vào vương phủ nuôi dưỡng mãnh thú, cho lão Tô Mã miếng cơm, hiện nay nữ nhi cũng đã thành thân, năm nay vừa mới sinh cho ta một tiểu ngoại tôn trắng trẻo mập mạp.
Khi đó Quận vương còn thưởng cho tiểu ngoại tôn của lão thân một chiếc khóa trường mệnh.
- Hả? Chuyện này...
Triệu Nhan cũng sững sờ, hắn lo lắng nhất chính là xuất hiện loại chuyện này, may mắn là trước đó đã nghĩ ra đối sách, cho nên rất nhanh điềm tĩnh tự nhiên nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!