Bữa sáng, Tạ Phong như nguyện được ăn khoai nướng, nói thật, Tạ Phong cảm thấy đây là củ khoai nướng ngon nhất mình từng ăn, hương thơm số một, mùi vị số một, làm cậu suýt chút nữa đã ăn luôn vỏ khoai rồi.
Ở bên cạnh đống lửa, mọi người im lặng nhìn Tạ Phong vừa ăn vừa rơi nước mắt, vừa nói cám ơn Thủy Thủy.
Nhóm người: "…"
Chờ khóc xong rồi, ăn xong rồi, phát tiết cũng xong rồi, Tạ Phong nấc một tiếng không rõ là khóc hay ợ, vẻ mặt giống như không có việc gì nói: "Mấy người nhìn tôi làm gì? Khi nào chúng ta xuất phát vậy?"
Dư Tẫn nhìn Tạ Phong mới giây trước đã khóc tới long trời lở đất, giây sau đã bình tĩnh như không có chuyện gì, cuối cùng yên lặng giơ ngón tay cái, bản lĩnh thu phóng nước mắt tự nhiên, còn cả trước đó ba hoa chích chòe vỗ mông chuột, nghe nói còn có tài năng khoa học kỹ thuật có thể cải tạo máy mô phỏng, cùng là người như nhau, Dư Tẫn tự nhận mình không bằng.
Nam Ca thấy cảm xúc của Tạ Phong đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại thì cũng yên tâm, xem ra Tạ Phong quả thực đã chết tâm: "Một tiếng nữa sẽ xuất phát, hiện giờ nhiệt độ khá thấp, cậu có muốn lấy đồ gì không? Có thể bảo Nam Phương và Dư Tẫn giúp đỡ."
"Tốt lắm!" Ánh mắt Tạ Phong lóe sáng: "Có nhiều thứ lắm, nếu đã phải đi thì phải dọn hết, không thể tiện nghi cho người khác!"
Nghe vậy, ánh mắt Nam Phương và Dư Tẫn cũng sáng lên, có ai lại ngại nhiều đồ đâu chứ? Đương nhiên phải lấy hết rồi! Dư Tẫn vỗ vai Tạ Phong: "Yên tâm đi, dù sao cũng là người một nhà cả rồi, anh đây sẽ chống lưng cho cậu, sau này anh chính là người nhà mẹ đẻ của cậu."
Tạ Phong cảm động gật đầu, một hồi sau mới ý thức được không đúng lắm, có điều đã bị lôi kéo đi về phía căn cứ Phỉ Lạc.
Thư Thủy Thủy nghiêng cơ thể nhỏ nhìn nhóm Dư Tẫn kề vai sát cánh đi xa, duỗi móng vuốt gãi đầu một cái, sau đó chậm rãi than thở một câu: "Tuổi trẻ thật tốt!"
Nam Ca lập tức vui vẻ: "Sao vậy? Thủy Thủy già rồi hả?"
Thư Thủy Thủy nghiêm túc gật cái đầu nhỏ, sau đó quay đầu nhìn về phía Cổ Lan Cốt nói: "Cốt Cốt có ghét bỏ Thủy Thủy không? Nghe nói bây giờ mọi người thích tiểu thịt tươi, lão thịt khô như tôi thật ra cũng không tệ lắm."
Biểu cảm của Cổ Lan Cốt nhất thời có chút mờ mịt, anh từng thấy Thư Thủy Thủy biến thành hình người, không thể nào nói là già được, lại còn là lão thịt khô…
Nam Ca cười ha ha.
Cổ Lan Cốt im lặng làm lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy sụp xuống, ánh mắt đáng thương của chuột nhỏ làm Cổ Lan Cốt nháy mắt hoàn hồn: "Không chê, Thủy Thủy vĩnh viễn là tiểu thịt tươi, vĩnh viễn không già, cho dù một ngày nào đó tóc Thủy Thủy bạc trắng thì cũng chính là chuột ngầu nhất."
Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy quả nhiên dựng lên, có điều chỉ một chốc lát thì chuột nhỏ ngượng ngùng vuốt râu mép, sau đó vân vê phần chóp râu mép của mình: "Tóc thì không có khả năng, có điều nếu Thủy Thủy có râu bạc thì Cốt Cốt có để ý không?"
Ánh mắt Cổ Lan Cốt và Nam Ca tập trung tới, phát hiện quà thực là vậy, chòm râu của Cổ Lan Cốt có nơi đậm màu nơi nhạt màu, phần chóp có chút lấm tấm màu bạc trắng.
Có vẻ chuột nhỏ bị nhìn chằm chằm tới ngượng ngùng, bổ sung nói: "Nếu để ý thì tôi có thể học cách dùng dao cạo trâu, hoặc là nhuộm màu, Cốt Cốt thích màu gì?"
Vấn đề râu ria của Thư Thủy Thủy, cuối cùng dưới sự khuyên bảo của Cổ Lan Cốt và Nam Ca, Thư Thủy Thủy tiếc nuối từ bỏ dự định nhuộm lông. Bắt đầu lạch bạch chuyển động xung quanh lều vải, giúp đỡ Nam Ca thu dọn doanh trại.
Bởi vì kích cỡ nhỏ, đồ vật mà Thư Thủy Thủy có thể dọn dẹp cũng có hạn, cao lắm chính là giơ mấy món vật nhỏ chạy lạch bạch ở phía trước, để vào hộp cất chứa.
Rất nhanh sau đó, Thư Thủy Thủy đã giúp đỡ xong, có điều những người khác vẫn còn đang thu dọn lều vải, trong lúc rảnh rỗi Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt tìm một chỗ trống, nơi này ngay cả một vết chân cũng không có, Thư Thủy Thủy tự mình bước đi, bàn chân nhỏ để lại một chuỗi dấu chân nhàn nhạt, Cổ Lan Cốt ở bên cạnh, không nỡ giẫm lên dấu bàn chân mà Thư Thủy Thủy in ra.
"Cốt Cốt, chúng ta đắp người tuyết đi, Thủy Thủy đắp người nhỏ, Cốt Cốt đắp người lớn, một cái là anh, một cái là tôi." Vì phục vụ cho bầu không khí đắp người tuyết, cũng để người tuyết gia tăng cảm giác nghi thức hơn, Thư Thủy Thủy từ linh phủ lôi ra một cái khăn quấn cổ nhỏ đeo lên cổ mình.
Cổ Lan Cốt vui vẻ đồng ý, tuy anh chưa từng đắp người tuyết.
Bên này một người một chuột đắp người tuyết.
Bên kia Dư Tẫn và Nam Phương rốt cuộc cũng chính diện đối mặt Thạch An An, không giống như trong tưởng tượng, Thạch An An thoạt nhìn là một người đàn ông rất trầm ổn nho nhã, tuổi tác lớn hơn Tạ Phong.
Tạ Phong thấy người này không lui tới giống như bình thường thì nháy mắt mở ra hình thức xù lông châm chích người: "Anh Thạch, Anh Lạc, chào buổi sáng!"
Mọi người của căn cứ Phỉ Lạc ở xung quanh đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tạ Phong, nghi ngờ có phải cậu ta uống lộn thuốc hay không, hơn nửa vì sao Tạ Phong lại dẫn theo hai người của căn cứ Cổ Lan tới đây?
Trong mắt Phỉ Lạc lóe lên tia vui mừng, Thạch An An cũng khó nén sự bất ngờ, mở miệng hỏi: "Xem ra cậu đã nghĩ thông suốt rồi, vậy thì tốt rồi, sau này đừng giận dỗi nữa, cậu còn trẻ, vẫn chưa hiểu được cái gì là tình yêu, cái gì là dựa dẫm đâu."
Lời nói của Thạch An An nhẹ nhàng vạch ra một khoảng cách tuổi tác giữa Phỉ Lạc và Tạ Phong, giống như bọn họ không cùng cấp bậc và thế giới là chuyện rất đương nhiên.
"Tiểu Phong, trở về đi, ở bên ngoài khó khăn lắm." Phỉ Lạc thấy Tạ Phong chủ động chào hỏi thì cho rằng chuyện này có đường lui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!