Hôm sau:
Lâm Trạch vừa mới dậy thì nhìn thấy tin nhắn.
Tạ Thần Phong: [Đi dạo không?]
Buổi trưa, bên ngoài nắng như đổ lửa, chỉ qua cửa kính mà Lâm Trạch cũng có thể cảm thấy được hơi nóng hầm hập như lò nướng của cả thành phố.
Lâm Trạch: [Hôm nay lại tới Giang Bắc nhé, hẹn đâu giờ?]
Tạ Thần Phong: [Tôi chờ cậu ở Bắc Thành Thiên Nhai, ở quán Starbucks nhìn thấy cậu lần trước ấy.]
Lâm Trạch tắm xong, cầm iPad đến nơi hẹn ngồi xuống, Tạ Thần Phong đang xem một quyển tạp chí đá bóng, anh chàng ngon giai sau quầy cười chào anh.
Anh chàng ngon giai: "Nước đá hả?"
Lâm Trạch: "Latte, tôi vừa mới dậy, buồn ngủ quá. Đây là "Phòng nước sôi" của chúng tôi, hôm nay anh cũng phải đến Lực Phàm hả?"
Tạ Thần Phong lật trang, bảo: "Không, nghỉ hè không việc làm, đến tìm cậu. "Phòng nước sôi" là do ai đặt tên vậy?"
Lâm Trạch cười bảo: "Thằng em tôi."
(*) Ở đây phòng nước sôi là "
", bình thường theo tiếng Trung nghĩa là nơi có nước sôi đó, nhưng ở đây chỉ là tên do em Lâm Trạch đặt thôi, chứ thực chất không phải là nơi có nước sôi thật. Tên này cũng là tên một bộ phim của Mỹ với tên Việt là Phúc họa khôn lường (Boiler Room). Tạm thời mình chưa nghĩ ra được ý nghĩa sâu xa hay chơi chữ gì đằng sau cái tên này nên tạm để vầy đã nhé. ~
Lâm Trạch lấy iPad ra, hai người ngồi đối diện nhau, không nói chuyện, tự uống cà phê của mình, Tạ Thần Phong đọc sách, Lâm Trạch lên mạng.
"Tôi đang rải CV." Lâm Trạch chủ động nói.
"Tìm việc mới đó hả?" Bờ mày Tạ Thần Phong khẽ rung.
Lâm Trạch vươn vai, gật đầu, nói tiếp: "Mong mọi việc thuận lợi, chỗ anh mà có việc gì ok thì giới thiệu tôi nhé."
"Cậu thích công việc kiểu gì?" Tạ Thần Phong hỏi.
"Vẫn là phóng viên thôi." Lâm Trạch tóm tắt điểm chính của công việc trong chỗ làm hồi trước cho Tạ Thần Phong nghe, Tạ Thần Phong rất chăm chú tập trung, thỉnh thoảng còn gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
"Thế thôi." Lâm Trạch bảo: "Tuy tôi nghỉ việc rồi nhưng cũng không muốn thay đổi công việc. Lần này đổi chỗ làm mong kiếm được chỗ ngon tí."
Tạ Thần Phong: "Muốn tìm được việc ngon thì cũng phải có chỗ dựa con ông cháu cha, không có thì nghe chừng khó đấy. Chỗ nào cũng vậy thôi."
Lâm Trạch hỏi: "Trong câu lạc bộ cũng vậy hả?"
Tạ Thần Phong đáp: "Ở câu lạc bộ thì dựa vào quan hệ, chỗ dựa, thâm niên huấn luyện như người mình đã từng huấn luyện; còn ở trường học, đơn vị hành chính thì càng nghiêm trọng hơn, làm luận văn nghiên cứu, người hướng dẫn sẽ bắt cậu viết thêm một đống tên. Công ty tư nhân, chỗ ngon thì lúc nào cũng tuyển người ngoài ngành, họ hàng sếp đều là ông to bà lớn chỉ tay năm ngón hết. Xí nghiệp nhà nước… Chỗ nào cũng vậy cả thôi, người có cửa sau mà tới thì cậu chỉ có nước phắn.
Cậu làm tốt thì người khác hưởng công, còn xảy ra chuyện gì thì một mình cậu gánh."
Lâm Trạch bảo: "Nhưng trong mỗi tập thể, đều có một vài người làm việc thật sự mà, cũng không tới nỗi vậy."
Tạ Thần Phong cười khẩy: "Sao cậu vẫn còn giữ cái suy nghĩ của bọn sinh viên tốt nghiệp vậy hả? Xã hội này rất thối nát, những người tin rằng bản thân bỏ công bỏ sức rồi sẽ được đền đáp thể nào cũng bị quật cho thê thảm, chính phủ tham nhũng mục rữa, nơi làm việc thì bóc lột tận xương, giáo viên nữ ở trường chúng tôi còn lên giường với lãnh đạo cục giáo dục kìa.
Cái xã hội này, thật sự tăm tối vô cùng."
Lâm Trạch nói: "Anh đấy, tràn đầy oán giận u tối, thật đấy, nên sửa đi."
Tạ Thần Phong giơ ngón giữa với Lâm Trạch.
Lâm Trạch bật cười, ngón tay gã rất dài rất đẹp, móng tay cắt ngắn, sạch sẽ, chỉ với một động tác này thôi cũng toát lên sự quyến rũ hấp dẫn, từ tốn ung dung mà Lâm Trạch thích mê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!