Tại tiệm cơm Tây Aliado:
Trịnh Kiệt than: "Nghề của chúng ta cũng khổ quá đi…"
Cô gái rất xinh đẹp ngồi đối diện y cười bảo: "Ai chẳng khổ cực vất vả, cái hồi em mới đi làm bị sếp mắng tới nỗi bật khóc, em đứng giữa Bắc Thành Thiên Nhai khóc, chỉ muốn về nhà. Có một cô đưa em khăn giấy, giờ nhớ lại, cái thời ấy đúng là khó quên thật…"
Trịnh Kiệt run lên một cái, y chính là kiểu sếp sẽ mắng nhân viên tới bật khóc như vậy, suy nghĩ trong lòng như in trên mặt, nhất thời hơi ngượng ngùng bối rối. Y đổi chủ đề, muốn hỏi đối phương lương bao nhiêu, nhưng hỏi vậy thì bất lịch sự quá. Y lấy điện thoại ra, chần chờ nghĩ coi có nên gửi tiếp tin nhắn cho Lâm Trạch hay không, sợ anh không nhận được, vừa day day mũi bằng ngón trỏ, vừa ngẫn ra nhìn điện thoại.
Cô gái xinh đẹp nọ hỏi: "Anh có hẹn hả? Nếu bận thì cứ kệ em, em cũng phải về nhà rồi."
Trịnh Kiệt cười bảo: "Không không, bạn thân anh vừa mới hỏi chuyện của anh."
Cô gái gật đầu hỏi: "Anh với bạn anh ở chung ha?"
Trịnh Kiệt gật đầu, liếc mắt tới quyển hóa đơn bìa đen bên mép bàn, cô gái cầm điện thoại để ý tới hành động này của y song chẳng nói gì, cũng nhắn tin cho bạn mình.
Trịnh Kiệt: [A Trạch, nhận được tin nhắn chưa!]
Lâm Trạch: [Đến rồi đây, bàn mấy vậy?]
Trịnh Kiệt: [Bàn 18 cạnh cửa sổ, đưa 200 cho tôi nhé.]
Lâm Trạch: [Thôi khỏi, tôi giúp ông thanh toán rồi, để 400 tại quầy hàng á. Đợi lát nữa ông vào phòng vệ sinh, đến quầy hàng lấy tiền nha, thối tiền lẻ xong thì còn 268 tệ, đi xem phim uống cà phê đủ rồi đó. Tôi mua giúp ông hai phiếu mua chung, gửi vào điện thoại ông ấy, tôi đi trước đây.]
Trịnh Kiệt ngẩng đầu nhìn quanh, sợ Lâm Trạch đến lộn chỗ, nhìn mãi thật lâu mới trông thấy Lâm Trạch trước quầy hàng.
Cô gái xinh đẹp nhìn theo tầm mắt của Trịnh Kiệt, trông thấy một người phụ nữ ăn mặc cực sexy đứng trước quầy.
Trịnh Kiệt bình tĩnh lại, cười với cô: "Mẹ anh thì mặc kệ anh, cô anh lại cứ giục anh kết hôn."
Cô gái ừa tiếng, cười bảo: "Trước 30 tuổi em cũng chẳng muốn kết hôn, trong nhà giục dữ lắm. Cứ đến Tết là đủ loại cô bác lại hỏi, phiền kinh lên được."
Hai người im lặng một lát, cô gái cười bảo: "Hay… nay vậy ha? Cũng hơi muộn rồi… Lúc về bạn thân em lại càm ràm mãi không thôi cho coi."
Trịnh Kiệt bảo: "Ơ gượm đã, đợi anh đi vệ sinh cái."
Cô gái: "…"
Trịnh Kiệt chẳng cầm lấy quyển hóa đơn, đứng dậy lách qua chậu hoa lan, thực ra là đi tới quầy hàng lấy tiền lẻ còn dư sau khi thanh toán xong. Y thật sự rất căng thẳng, cô gái này đúng chuẩn gu y thích, dáng người ngon nghẻ, điều kiện ok, lại còn xinh đẹp, môi đánh son gợi cảm, đúng là giỏi trang điểm, nói chuyện còn rất chi là nhiệt tình.
Song hễ mà càng sợ hỏng chuyện thì chuyện càng dễ hỏng, khí thế oai phong khi mắng cấp dưới lúc thường của Trịnh Kiệt chẳng biết bay đâu tăm hơi, chỉ thầm cảm ơn trời đất, may mà có Lâm Trạch.
Lúc y quay lại bàn, cười với cô gái: "Đi thôi."
Cô gái bảo: "Ừ, em gái, thanh toán."
Trịnh Kiệt bảo: "Đã thanh toán rồi, đi thôi, em muốn đi đâu dạo phố? Mua sắm hay đi xem phim?"
Cô gái vội bảo: "Thôi chúng mình cưa đôi đi, vầy không hay đâu."
Trịnh Kiệt: "Không sao, nên để anh trả."
Cô gái kiên quyết cưa đôi, Trịnh Kiệt không nhận, suýt nữa y đã nói em mà không để anh trả thì lần tới không rủ em đi chơi nữa, may mà kịp dừng, không thốt ra mấy lời ngu si.
Cuối cùng cô gái vẫn khăng khăng gửi tiền cho y, nói nếu không cưa đôi thì khỏi có lần sau gì nữa. Trịnh Kiệt chỉ đành nhận tiền, nẫu nề nghĩ sao lời con gái người ta nói ra lại khiến y mất hết sức kháng cự vầy không biết nữa?
Trịnh Kiệt cảm thấy cô gái này rất hiền lành thấu hiểu lòng người, ưng ơi là ưng, bèn hỏi cô có đi coi phim không.
Cô gái tỏ ý mỗi ngày đứng quầy hàng nhọc quá rồi, khó lắm ngày mai mới được nghỉ nên muốn ở nhà đánh một giấc, lúc ra ngoài bèn gọi xe về, cười tạm biệt y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!