Chương 43: (Vô Đề)

Lâm Trạch: "Xem mắt thế nào rồi?"

Trịnh Kiệt: "Thì vậy thôi, mà chuyện này là thế nào?"

Trịnh Kiệt tò mò nhìn tin nhắn của Lâm Trạch, Lâm Trạch cất đi, Trịnh Kiệt rất tức giận nói: "Ông còn giữ bí mật với tôi nữa."

Trịnh Kiệt nói như vậy làm cho Lâm Trạch không biết phải đáp lại ra sao. Từ trước tới nay giữa hai bọn họ không hề có bí mật gì. Anh đành lấy iPad đưa Trịnh Kiệt nói: "Có bí mật gì đâu, ông muốn đọc thì đọc đi."

Trịnh Kiệt vừa xem vừa hỏi: "A Trạch, ông thích anh ta ư?"

Lâm Trạch: "Không biết."

Trịnh Kiệt ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch một cái, Lâm Trạch cảm thấy bản thân thật sự có bệnh mất rồi, thích thì thích, không thích thì không thích, sao lại đáp như vậy?

Lâm Trạch: "Tôi muốn nói chuyện với anh ta, làm quen tí ấy mà."

Thực ra Lâm Trạch đang nói những lời dối lòng, anh không hề có quá nhiều cảm xúc đặc biệt với Hoằng, nhưng anh thật sự nghiêm túc muốn yêu một người, chỉ cần đối phương không phải là Trịnh Kiệt mà thôi. Như vậy anh sẽ không nảy sinh những ý nghĩ kỳ lạ với Trịnh Kiệt nữa, và cũng sẽ không làm lỡ dở y.

Anh biết Trịnh Kiệt nghe thế sẽ chỉ đáp một chữ, như từ trước tới nay, khi Trịnh Kiệt nghe chuyện tình yêu của anh sẽ luôn nói một chữ: "Ờ."

Nhưng lần này Lâm Trạch lại đoán sai.

Trịnh Kiệt: "Không được."

Lâm Trạch: "…"

Trịnh Kiệt: "Đùa gì vậy, anh ta ngồi xe lăn hả? Không được đâu."

Lâm Trạch: "Tạ Lỗi nhiễm HIV ông cũng nói được cơ mà, người tôi chấp nhận được thì ông cũng chấp nhận được chứ?"

Trịnh Kiệt: "Dù sao thì cũng không được."

Lâm Trạch: "Vì sao?"

Trịnh Kiệt dứt mắt từ iPad ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Trạch với ánh mắt cực kỳ phức tạp.

"Không vì sao cả." Trịnh Kiệt nói.

Lâm Trạch: "…"

Lâm Trạch im lặng một lúc, muốn mở miệng thì Trịnh Kiệt lại nói: "Chuyện của Tạ Lỗi làm ông thê thảm lắm rồi, hiểu không? Tôi không thể lại để ông như vậy nữa, tuyệt đối không được."

Lâm Trạch cười: "Tôi không đau khổ, chuyện của Tạ Lỗi dạy tôi rất nhiều, tôi đã giảng hòa với cái chết. Ông nghĩ coi, rất nhiều năm sau, khi tôi sắp chết, tôi sẽ không cảm thấy tiếc nuối vì cuộc đời mình, cũng sẽ không sợ hãi cái chết nữa, bởi tôi biết Tạ Lỗi đang ở bên kia thế giới chờ tôi, tôi sẽ vui vẻ nhắm mắt chờ đợi khoảnh khắc gặp lại anh ấy."

Trịnh Kiệt cố chấp nói: "Không."

Lâm Trạch nói: "Tôi tính tìm người để yêu đây."

Trịnh Kiệt: "Ông tìm đi."

Lâm Trạch chán nản chơi điện thoại, cầm nó lên, rồi lại thả xuống mặt phẳng, rồi lại cầm nó lên rồi thả xuống. Trịnh Kiệt tiếp tục xem nhật ký cuộc trò chuyện trong iPad, đột nhiên y ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch không lên tiếng.

Lâm Trạch nhướng mày, dò hỏi nhìn Trịnh Kiệt.

Trịnh Kiệt nhìn Lâm Trạch rất lâu, mãi cho tới khi màn hình iPad tối lại, Lâm Trạch hỏi: "Sao thế?"

Trịnh Kiệt lắc đầu, trả lại iPad cho anh. Lâm Trạch lười biếng duỗi người, uống hết cà phê, chăm chú nhìn Trịnh Kiệt, cảm thấy hôm nay y có gì khác khác.

Trịnh Kiệt lại nhắc anh: "Ngày mai phải ra ngoài chơi đó, trong hai ngày tới đừng có hẹn người nào đó, chiều chủ nhật mới về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!