Chương 37: Phố rạng đèn hoa

Sau ngày hôm đó, tôi lại sắp xếp đồ đạc đi công tác. Lần này tôi đi hơn một tháng lận, không có cơ hội nói tiếp với Lâm Trạch về câu chuyện của anh.

Lúc tôi quay về thì đúng vào thời điểm Trùng Khánh nóng nhất. Nhiệt độ ngoài trời trong bảy ngày liên tiếp lên tới 40°C. Tuy theo dự báo, nhiệt độ nội thành chỉ căng nhất là 42°C, song trên thực tế thì có lẽ còn cao hơn như vậy, chỉ là đài truyền hình không thông báo mà thôi. Ở cái thời tiết này, đa phần mọi người đều thà chết cũng không chịu đi ra ngoài, nhưng cuộc đời Lâm Trạch ba chấm ở chỗ là, anh ta còn phải dắt chó đi dạo.

Mỗi ngày tôi chỉ ra ngoài một xíu vào lúc gần tối, khi nhìn thấy con chó Alaska của Lâm Trạch thì không khỏi phục sát đất sức chịu đựng của con chó này, thế mà nó không hề bị cảm nắng. Ở thời điểm Trùng Khánh nóng nhất thì buổi tối với ban ngày cũng chẳng khác nhau là mấy, đều nóng hầm hập như một lồng hấp khổng lồ. Trước quán lẩu có rất nhiều người cởi trần ăn lẩu nhúng cay, khi tôi gặp Lâm Trạch thì bọn tôi đi mua kem ăn. Sau đó, cả hai ngồi ở trong cửa hàng đồ uống, hưởng điều hòa mát lạnh nói chuyện.

Alaska vừa vào trong cửa hàng đã không muốn đi nữa, thế là hai chúng tôi ngồi trong đó chơi với nó, thay nhau cưỡi trên lưng con chó. Con Alaska này còn tốt tính hơn cả Lâm Trạch, ai đến cũng chẳng gầm gừ, ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất lắc lắc đuôi. Chỉ cần chúng tôi không dắt nó đi ra thì nó nguyện cứ ở lì mãi trong cửa hàng như vậy.

Những người khách khác nhìn thấy Alaska vui vui thì cũng qua cưỡi nó. Tất cả khách trong cửa hàng đều cười đùa cưỡi, mỗi người cưỡi một lần. Cô bé nhân viên cửa hàng xinh đẹp cho Alaska ăn bánh su kem.

"Sau khi Tư Đồ Diệp đi, anh thê thảm lắm hả?" Tôi hỏi anh ta.

Lâm Trạch nghĩ một lát rồi đáp: "Cũng tạm, không tới nỗi tàn tạ."

Tôi hỏi: "Thế anh thảm nhất là khi nào?"

Mặc dù hỏi anh ta như thế rất khốn nạn, nhưng tôi biết với người như Lâm Trạch, biết đâu sẽ nói ra thứ gì đó khác lạ hay ho. Qua Lâm Trạch, tôi đã thật sự học được rất nhiều điều, bao gồm cả thái độ đối với con người, sự việc và cả câu chuyện này nữa.

Lâm Trạch từng khích lệ tôi, khi viết lách, dùng tác phẩm để "giao tiếp" thì rất tốt, nhưng phải nhớ là đừng bó hẹp giam cầm ngòi bút của chính mình, đừng che giấu bản sắc của bản thân. Ví dụ như với nhóm người hay hiện tượng xã hội về đối tượng bị kỳ thị cô lập, mục đích của việc vạch trần, kể câu chuyện về tình trạng này là để xử lý nan đề đó, thu hút sự chú ý, quan tâm của mọi người, làm họ biết đến nhiều hơn.

Nếu đứng ở góc độ của những người ngoài cuộc, dửng dưng không quan tâm, trốn tránh ở những nơi mà mọi người không nhìn thấy để kể về nó, thì hiệu quả thu về chẳng đáng là bao.

Cũng như một nhóm người đi biểu tình vậy, người khởi xướng trốn ở phía sau hô khẩu hiệu, để những người khác "người trước hy sinh người sau tiến bước" đi đỡ đạn, thì đó không phải là nguyện vọng ban đầu của tình nguyện viên và nhóm cầu vồng. Vừa kêu gọi xã hội cần đối xử bình đẳng với người đồng tính, dị tính, lúc giơ biển kháng nghị thì lại che mặt, sợ bị nhận ra thì sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống, không muốn nói với mọi người mình là ai, lúc hô hào quyền lợi dùng từ ngữ úp mở mập mờ, giấu đầu lòi đuôi, thế thì làm sao mà có thể thuyết phục xã hội chấp nhận những người đồng tính?

Lâm Trạch muốn kể câu chuyện của bản thân mình ra, hơn nữa còn để cho tôi tùy ý viết, tùy ý nói, cũng xuất phát từ tâm thái đó. Ít nhất anh bảo đảm rằng anh đã làm hết những gì mình có thể, đứng ở bên cạnh hay sau lưng chỉ trỏ thì rất dễ, nhưng đứng ở trước mặt nói, hiệu quả lại hoàn toàn không giống.

Lâm Trạch nghĩ ngợi rồi bảo: "Trong một thời gian rất dài, tôi luôn cảm thấy bản thân đã phụ lòng hai người. Tôi vẫn nhớ mãi hai người ấy, một người là Tư Đồ Diệp, may mà tôi có thể bù đắp cho anh ấy. Một người còn lại là bạn trong game của tôi, vĩnh viễn tôi chẳng thể trả nổi món nợ cậu ấy."

"Người bạn kia là ai?" Tôi hỏi: "Bạn trong game "cũng là ấy" hả?"

Cửa hàng đồ uống không phải là một nơi lý tưởng để nói chuyện. Lúc nói tới từ ngữ nhạy cảm này thì luôn phải dùng ám hiệu từ lóng, nguy hiểm ghê. Nhưng Lâm Trạch đáp: "Không, không phải, là một người bạn trong game Truyền Kỳ, cùng luyện cấp với tôi. Trước đây tôi chơi Truyền Kỳ, tôi cũng nói với anh rồi đấy, tôi là một chiến sĩ, Trịnh Kiệt cũng chơi cùng."

"Hồi đại học tôi với Trịnh Kiệt không ở một ký túc xá, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ gặp nhau. Lúc 10 giờ tối là ký túc xá đóng cửa, sau ấy chán chết nên chơi game tí cho khuây khỏa. Trịnh Kiệt là pháp sư còn tôi là chiến sĩ, bởi chơi lâu rồi nên thăng cấp rất cao. Có hôm tôi online, thấy Trịnh Kiệt thu đồ đệ là nữ đạo sĩ, chúng tôi dẫn dắt cô ấy chơi cùng."

"Một thời gian ngắn sau, "cô ấy" nói thật mình là nam, người Yêu Hồ." Lâm Trạch cười nói: "Đó là một cậu học sinh cấp ba, anh biết đấy, dù trong game những có đủ loại chuyện vớ vẩn tạp nham thì nói cho cùng cũng vẫn "nghìn bài như một"."

Tôi gật đầu, Lâm Trạch hạ giọng nhỏ hơn, giải thích: "Trịnh Kiệt thấy đó là nam thì mặc kệ luôn, còn tôi… Anh hiểu mà, tôi thích kiểu con trai như vậy, thế là tôi thường xuyên dẫn dắt cậu đồ đệ đó chơi, sau đó đồ đệ của Trịnh Kiệt biến thành đồ đệ của tôi. Tôi biết được cậu ta đang học lớp 11, ở trong trường, thường xuyên trốn tiết tự học tối ra ngoài lên mạng, cũng thích chơi xuyên đêm, và còn có một cô bạn gái rồi.

Lúc rảnh rỗi tôi sẽ dắt cậu ta luyện cấp, tới khi thân quen rồi, mà kể ra cũng chưa tớ mức thân thiết hẳn, nhưng mỗi khi online nhìn thấy đối phương sẽ gọi cậu ta qua, mọi người chơi vui giết thời gian. Cứ thế chơi được hơn nửa năm thì tôi tốt nghiệp."

"Khoảng thời gian mới tốt nghiệp thực sự là giai đoạn khốn khổ khốn nạn nhất, một tháng chỉ có sáu trăm tệ bọ, còn chẳng nuôi nổi cái thân. Trịnh Kiệt còn thảm hơn tôi, không tìm được công việc, ngày ngày nằm trương xác ở nhà. Hai chúng tôi đều không dám xin tiền người nhà, cũng chẳng ở cùng nhau. Lúc đó tôi còn hơi sức đâu mà quan tâm cậu ta nữa, dù sao thì phải sống cái đã rồi tính gì thì tính chứ… Ba tháng liền, trừ đi một đống thứ linh tinh, tôi còn mỗi hơn hai trăm tệ trong người, điện thoại nợ cước, toàn là điện thoại điện thoại gọi phỏng vấn. Tòa soạn nói "sau này cậu tới tìm chúng tôi thanh toán tạm ứng." Đệch mợ nó chứ, tiền phòng còn không trả nổi đây! Ngày cuối cùng công bố chính thức kết quả thực tập, trong ba người mới thì hai người còn lại đều có quan hệ. Tôi làm việc sấp mặt nhất, nhưng sau cùng, chỉ có một mình tôi bị tạch."

Lâm Trạch: "Sau khi tôi bị sa thải thì không trả nổi tiền phòng, mà đến cuối tháng phải nộp tiền cho bạn trọ cùng. Cái phòng xập xệ đó, tiền thuê chỉ có ba trăm tệ, nhưng khi ấy, đến ba trăm mà tôi cũng không có. Người nhà thì gọi điện tới mắng chửi tôi, tòa soạn thì tống cổ, bạn trọ thì giục tiền nhà tiền điện nước, mà trên người tôi nào có đồng nào đâu?

Tôi gọi điện cho vợ tôi, nói hôm nay tăng ca, không thể đến nhà tôi qua đêm làm tình được, cậu ấy tức giận cúp điện thoại luôn."

"Tôi không dám về chỗ trọ, bởi vì về là phải nôn tiền ra trả tiền thuê. Thế là tôi ở bên ngoài đi lang thang cả một tối. Lúc ấy, tôi mới nhớ ra trong game vẫn còn một ít trang bị, bèn tìm tiệm net lên mạng vào game. Trang bị của tôi đều là hàng lởm, không biết có thể bán được dăm ba trăm tệ không."

"Sau khi vào game, cấp bậc đồ đệ của Trịnh Kiệt đã cao hơn tôi rồi. Cậu ta hỏi sao lâu thế chúng tôi không online, tôi nói tôi mới đi làm nên rất bận. Tôi muốn đăng bán một cái nhẫn và một bộ vũ khí, cậu ta lại hỏi tôi bán trang bị làm gì, tôi trả lời thật rằng tôi hết tiền trả tiền trọ với tiền ăn rồi. Cậu ta liền bảo tôi gửi cho cậu ta tài khoản, nói cho tôi vay."

Tôi hỏi: "Anh có gửi không?"

Lâm Trạch ừ tiếng, nói: "Có, tôi gửi. Lúc ấy tôi cũng ngu thật. Thằng nhóc đó thì làm gì có tiền, tiết kiệm được tí thì cũng chỉ đủ tiền ăn trưa, hoặc uống nước mà thôi, ai mà chẳng biết. Nhưng tôi nhìn đống trang bị nát của mình, cấp bậc của tài khoản lại còn thấp, cố lắm cũng chỉ bán được bảy tám chục, thế là gửi số thẻ ngân hàng cho cậu ta, nghĩ bụng khi nào có lương thì sẽ trả.

Thực ra với tình hình lúc đó, dù tháng sau có được phát lương tôi cũng không có tiền trả cậu ấy, chỉ đành đợi vài tháng nữa thôi. Một lúc sau cậu ấy nói với tôi ok rồi, đã chuyển tiền cho tôi, chuyển những sáu trăm."

"Sáu trăm tệ đó đã cứu mạng tôi, đệch mợ cái thế giới này toàn kẻ lừa đảo, thế mà cậu ấy lại tin tôi, cho tôi vay nhiều tiền như thế! Lúc tôi cầm tiền về chỉ muốn khóc, không phải vì nghèo quá nên khóc, mà bởi cảm động muốn khóc."

Tôi hỏi: "Sao anh không tới chỗ Trịnh Kiệt ở?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!