Chương 36: (Vô Đề)

Chạng vạng hôm đó Lâm Trạch cứ ngồi miên man suy nghĩ, còn Tư Đồ Diệp vào trong phòng bếp nấu ăn. Tối đến Trịnh Kiệt đi hẹn hò, lúc về thì chui vào phòng ngủ luôn.

Tư Đồ Diệp và Lâm Trạch trầm lặng ngồi đối diện nhau. Lâm Trạch hút rất nhiều thuốc, gạt tàn ngập đầu lọc. Tư Đồ Diệp nói: "Anh đã nghĩ tới hết các cách rồi."

Lâm Trạch: "Cô gái đó như nào em mặc kệ, đối với em anh quan trọng hơn, nhưng hôn nhân là chuyện thiêng liêng, không thể không giải quyết được, nếu không sau này chúng ta không thể yên tâm bên nhau. Em không muốn gối lên quả bom hẹn giờ ngủ."

Nhắc tới vấn đề này, Lâm Trạch nói với Tư Đồ Diệp: "Thế nên chúng ta phải nghĩ ra cách để giúp anh ly hôn, và đặc biệt là phải ly

-hôn

-an

-toàn."

Tư Đồ Diệp: "Ừ, anh nghe em hết, khi nào đây?"

Hai người lại im lặng.

Lúc Lâm Trạch nhìn lên thấy đôi mắt Tư Đồ Diệp ken đặc sự bi thương, anh mới thảng thốt phát hiện ra Tư Đồ Diệp đang đau đớn khốn khổ tới mức cả người run lên, và cuối cùng anh cũng hiểu ra rằng, anh thật sự quá đỗi quan trọng với Tư Đồ Diệp.

Thế nhưng… Tư Đồ Diệp chỉ là một phiền phức đối với Lâm Trạch mà thôi.

Chính bởi nguyên nhân ấy mà Tư Đồ Diệp cực kỳ tường tỏ rõ ràng rất nhiều chuyện. Anh ta biết Lâm Trạch đang nghĩ gì, mà Lâm Trạch cũng tự biết rằng mình không thể bảo vệ nổi Tư Đồ Diệp, hoặc có thể nói, Lâm Trạch yêu Tư Đồ Diệp đấy, nhưng tình yêu đó không lớn tới mức anh có thể buông bỏ sinh mạng vì nó.

Lâm Trạch không dám nhìn Tư Đồ Diệp nữa, anh lại hút một điếu thuốc, hỏi: "Đề nghị cảnh sát địa phương giúp đỡ được không?"

Tư Đồ Diệp cười gượng, lắc đầu rằng: "Không thể, bọn họ không can thiệp được đâu. Trong xã hội người Hồi có quy tắc luật lệ riêng, cảnh sát không dễ nhúng tay vào."

Lâm Trạch: "Nhưng bọn anh cũng có thể thông qua cách của bản thân để ly hôn, đúng không?"

Tư Đồ Diệp gật đầu nói: "Đúng, nhưng cũng không dễ để ly hôn, bởi vì Allah ghét nhất chuyện ly hôn."

(*) Allah: Trong Thần học Islam, Thượng đế – Allah là đấng tạo hóa, điểm tựa toàn năng và toàn tri và là đấng phán xét của mọi sự sống.

Lâm Trạch day day huyệt thái dương, thật sự không thể nghĩ ra cách gì. Anh cứ ngồi mãi như vậy, chẳng biết tự lúc nào thì nằm vật ra bàn ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ màng, anh cảm thấy Tư Đồ Diệp đặt tay lên đầu xoa nhẹ nhàng.

Lâm Trạch giật mình choàng tỉnh, buồn ngủ hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Tư Đồ Diệp: "7 giờ."

Lâm Trạch đứng dậy đi đánh răng rửa mặt. Trịnh Kiệt hẵng còn đang say giấc. Lâm Trạch nghĩ một lát vẫn thôi, không quấy rầy y nữa, quay qua hỏi: "Anh có đi làm không?"

Tư Đồ Diệp: "Anh muốn ngủ một lát."

Lâm Trạch: "Ok, vậy… anh ở nhà nghỉ ngơi nhé. Chiều em tan làm rồi về nhà ngay. Anh đừng nghĩ nhiều, thể nào rồi cũng có cách giải quyết thôi."

Lâm Trạch sợ Tư Đồ Diệp tự ôm hết gánh nặng vào mình, lại đi qua đặt một tay trên bàn, cúi người xuống.

Tư Đồ Diệp ngồi im ngẩng đầu lên, Lâm Trạch kéo tay trái Tư Đồ nói: "Anh nhìn chiếc nhẫn này đi, nhìn đi." Anh dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt nhẹ ngón áp út Tư Đồ Diệp, nói: "Chúng ta sẽ bên nhau mà, đợi em về."

Lâm Trạch sắp đồ đi làm, trước khi đi anh giơ tay khoe chiếc nhẫn lấp lánh trên tay mình và cười với Tư Đồ Diệp, Tư Đồ Diệp cũng cười lại.

Sáng ngày hôm đó, Lâm Trạch cứ thấp thỏm không yên. Anh muốn gọi điện cho Tư Đồ Diệp nhưng lại sợ anh ta đang ngủ. Lâm Trạch cứ bứt rứt khó chịu, tối qua anh chỉ ngủ có 3 tiếng đồng hồ,  giờ mơ mơ màng màng không tỉnh táo. Lúc tan làm, anh kiểm tra thẻ thì phát hiện ra lương đã về rồi. Tháng này được sáu ngàn, đây có lẽ là việc đáng mừng duy nhất trong ngày hôm nay.

Buổi trưa anh chẳng ăn gì đã về nhà luôn, muốn đưa Tư Đồ Diệp đi xem phim, ăn gì đó ngon ngon cho tâm trạng thoải mái vui vẻ hơn rồi từ từ nghĩ cách. Dù sao bọn họ cũng chưa làm tình, cứ ở chung đã rồi tính sau.

Song vừa mở cửa ra anh đã thấy nhà cửa được dọn dẹp rất sạch sẽ, Trịnh Kiệt đang ngủ trong phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!