Chương 34: (Vô Đề)

Đêm hôm đó, sau khi Lâm Trạch về nhà thì cũng chẳng làm gì hết. Tư Đồ Diệp lên giường ngủ trước, Lâm Trạch đợi một lúc, tới khi Trịnh Kiệt về mới hỏi tình hình như nào. Hai người nói vài câu rồi anh vào phòng ngủ, đắp chung tấm chăn với Tư Đồ Diệp. Lúc chui vào chăn điện đã được bật sẵn, cảm thấy ấm áp vô hạn.

Tư Đồ Diệp nằm ngửa, Lâm Trạch nằm sát cạnh anh ta, mắt cá chân của hai người lộ ra cọ xát vào nhau, đong đầy cảm giác bình yên dễ chịu. Lâm Trạch biết Tư Đồ Diệp cũng rất buồn ngủ rồi, tối hôm qua chắc chắn anh ta thức trắng, gì mà 5 giờ hơn phải dậy đi Thành Đô, đúng là lừa người…

Tối hôm ấy, Lâm Trạch ngủ rất ngon, gần như cả đêm chẳng mộng mị gì. Lúc sáng sớm tỉnh dậy, anh phát hiện ra bản thân đã ôm Tư Đồ Diệp tự lúc nào không hay, chân quấn lấy chân, tay vòng vào tay, chóp mũi sát kề, bờ môi Tư Đồ Diệp còn xíu nữa là chạm tới bờ môi anh. Lâm Trạch gối lên tay Tư Đồ Diệp, một tay khác vòng qua cổ anh ta, ôm anh ta vào lòng.

Ban sáng là thời điểm rất dễ "bùng lửa", lúc Lâm Trạch mở mắt, anh cảm thấy tim như sắp ngừng đập. Anh khẽ cử động, lòng nghĩ lúc đàn ông rạo rực kích thích nhất không phải là sau khi uống rượu và cũng chẳng phải đêm khuya, mà chính là vào sáng sớm.

Anh nhìn Tư Đồ Diệp trước mặt, bờ môi anh ta mềm mại đẹp tuyệt, lông mi rất dài, khiến anh kìm lòng không đậu hôn lên.

Tư Đồ Diệp tỉnh dậy ngay lập tức, anh ta muốn trở người, Lâm Trạch bèn thuận theo quay người, tóm lấy cánh tay anh ta đè lại. Tư Đồ Diệp mở trừng mằt, khẽ cử động tay. Lâm Trạch sợ động tới vết thương của anh ta, vội vàng thả ra.

"Nào, dậy đi." Lâm Trạch nhìn vào mắt Tư Đồ Diệp, thả giọng nhẹ tênh.

Mắt Tư Đồ Diệp rất sáng, đôi mắt đen láy chứa những chấm sáng li ti. Anh ta vòng tay trái ôm cổ Lâm Trạch, luồn ngón tay vào mái tóc ngắn của anh, nghiêng đầu hôn lên. Chỉ cần được Tư Đồ Diệp ôm như thế thôi, mà Lâm Trạch đã cảm thấy sung sướng vô cùng.

"Hôm nay có muốn đi làm không?" Lâm Trạch ôm cổ Tư Đồ Diệp, cúi đầu khẽ cọ lên mũi anh ta.

Tư Đồ Diệp cũng hơi không kìm được sự xao động, khuôn mặt bảnh trai đỏ rực lên. Anh ta hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Lâm Trạch nói: "Hôm nay là chủ nhật, không đi cũng được, nhưng em phải tới trực, anh không muốn đi thì ở nhà chơi."

Tư Đồ Diệp: "Đi, hôm nay có thể lái xe rồi. Em đợi anh lái xe về nhé."

Lâm Trạch thả Tư Đồ Diệp ra, hai người cùng thức dậy. Tư Đồ Diệp đi đánh răng rửa mặt thay quần áo ra cửa, Lâm Trạch ngáp cái ra khỏi phòng, vào gõ cửa phòng Trịnh Kiệt.

Bên trong ngay lập tức trở nên hỗn loạn ầm ĩ, Trịnh Kiệt vừa mặc áo vừa thay quần đi ra, đang mặc dở thì lại xông vào phòng, lúc quay trở ra đã cầm túi chườm nóng kẹp dưới tay trái, tay phải đang kéo quai túi không tồn tại bên phía tay trái, đeo dép xong thì lao ào ra cửa như cơn gió, mở cửa chạy mất. Lâm Trạch cười tới mức ngã ra sô pha.

Mười giây sau, Trịnh Kiệt lại quay về, ném túi chườm lên sô pha.

"Quên mất, tôi nghỉ việc rồi…" Trịnh Kiệt ngã lên người Lâm Trạch.

Lâm Trạch đá văng Trịnh Kiệt ra, hỏi: "Thế tới đây ông có dự định gì không, hay tôi giúp ông tìm việc nhé?"

Trịnh Kiệt: "Ừ, thế với các mối quan hệ của ông thì có thể giúp tôi tìm việc không?"

Lâm Trạch: "Được chứ, để tôi thử xem. Sau khi liên hệ xong thì ông cứ nộp CV trước, tôi sẽ đánh tiếng cho, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn đâu."

Trịnh Kiệt: "Có cần phải tặng quà không?"

Lâm Trạch: "Ông định thi viên chức hả?"

Trịnh Kiệt vội xua tay: "Thôi thôi."

Lâm Trạch: "Qua vòng CV rồi thì để xem tình hình như nào đã rồi mới quyết tặng hay không."

Trịnh Kiệt ừ tiếng, lại hỏi: "Ông với Tư Đồ Diệp thế nào rồi?"

Lâm Trạch bật điều khiển ti vi, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, xem tin tức sáng hôm nay. Anh đáp: "Chẳng thế nào cả, cứ vậy thôi, để anh ấy qua đây ở, cùng sống với nhau. Khi nào ông đi xem nhà?"

Lâm Trạch thật sự nghĩ như vậy. Anh biết có một số chuyện không thể gấp, muốn ở bên Tư Đồ Diệp thì cần phải có thời gian dài để hai bên tin tưởng và cố gắng cùng nhau. Thề non hẹn biển cũng có ích gì, chỉ cần làm từng việc từng việc một theo thứ tự, dần dần hóa giải gỡ bỏ hết các khó khăn. Sống cùng nhau, rồi theo thời gian sẽ thoải mái và mở lòng với nhau hơn.

Còn việc người nhà Tư Đồ Diệp có tìm tới hay không, chuyện ấy tuy phiền phức thật đấy, nhưng chỉ cần cẩn thận chút, nếu trốn được thì trốn, còn cùng quá lắm thì báo cảnh sát là xong.

Trịnh Kiệt nói: "Qua mấy ngày nữa, đợi tìm được công việc đã. Dung Dung sẽ gọi điện cho tôi, à đúng rồi… Hôm nay nắng đẹp, lát nữa đi phơi chăn."

Lâm Trạch hoàn toàn không hiểu gọi điện thoại với phơi chăn thì có liên quan gì tới nhau. Sau đó, Trịnh Kiệt ngâm nga ca hát, đi phơi chăn, rồi ăn sáng, hồ hởi phấn chấn bắt đầu trải qua ngày đầu tiên sau khi thất nghiệp.

Tư Đồ Diệp gửi tin nhắn tới nói xe đang đỗ dưới lầu. Lâm Trạch đi xuống, ánh dương chảy thành vũng phủ vàng mặt đường. Mặc dù trời lạnh kinh khủng, nhưng bầu trời lại xanh tới nhức mắt, ánh mặt trời rực rỡ nghiêng nghiêng rọi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!