"Ủa, chứ không phải bọn anh đi Thành Đô chơi à?" Dung Dung cười hỏi.
Dương Trí Viễn xuống xe, lấy ra hộp thuốc lá hút, nói: "Đường tắc quá, không đi nữa."
Hắn ta đưa thuốc cho Trịnh Kiệt, Trịnh Kiệt vội xua tay bảo không hút nữa, giờ đã cai rồi. Dương Trí Viễn lại đưa cho Lâm Trạch, Lâm Trạch cũng xua tay, Dương Trí Viễn cười nói: "A Trạch, đã lâu không gặp."
"Chào anh, Trí Viễn." Lâm Trạch cười đáp lại.
Tư Đồ Diệp giơ máy ảnh SLR lên chụp cho Lâm Trạch một tấm. Lâm Trạch giương mắt nhìn anh ta, bỗng cảm thấy Tư Đồ Diệp như một đứa trẻ cô đơn, phía sau lưng anh ta là vùng núi xanh thẳm và sương trắng vấn vít lững lờ.
Trịnh Kiệt đề nghị cùng đi câu cá, thế là cả bọn đi theo Trịnh Kiệt ra sau núi tìm hồ nước. Trịnh Kiệt và Dung Dung cùng đi với nhau, Dương Trí Viễn và Tư Đồ Diệp thì đi thành đôi, Lâm Trạch đút tay vào túi, một mình ung dung đi sau cùng.
"Đúng không, A Trạch?" Dương Trí Viễn chợt quay đầu hỏi anh.
"Hở?" Lâm Trạch hoàn toàn chẳng nghe họ nói gì, Tư Đồ Diệp dừng bước đợi anh, Lâm Trạch lại bảo: "Hai người đi trước đi."
Tư Đồ Diệp ở phía trước nói: "Anh thấy chưa, cậu ta đang giận."
Dương Trí Viễn hỏi: "Sao lại vậy?"
Tư Đồ Diệp: "Chẳng biết nữa, đã như vậy mấy ngày liền rồi."
Lâm Trạch vừa muốn nổi giận lại vừa muốn cười, khả năng cắn ngược của Tư Đồ Diệp đúng là giỏi thật! Nhưng từ trước tới nay anh luôn kiềm chế rất tốt, bởi vậy anh chẳng nói năng chi, để xem Tư Đồ Diệp còn nói gì với Dương Trí Viễn nữa.
Lúc anh còn nhỏ, nơi đây là một đỉnh núi trơ trọi, giờ đã biến thành làng du lịch nông thôn. Trong hồ cá đều là cá con, không thể câu được, Trịnh Kiệt lại bảo hay là đánh mạt chược đi, tới trưa thì đi ăn đồ nhà làm ở đây.
Năm người quây quanh một bàn mạt chược, Lâm Trạch cứ tưởng rằng Dung Dung sẽ ngồi bên Trịnh Kiệt, ai ngờ cô nhìn thấy bàn mạt chược thì mắt sảng rực như đèn pha ô tô, vội vàng tranh chỗ. Lâm Trạch dở khóc dở cười nói: "Tôi không đánh đâu, tôi đi bộ tí, bốn người chơi đi."
Dương Trí Viễn cười bảo: "Trịnh Kiệt, cậu với em gái tôi tách ra, ngồi nhà cái."
Tư Đồ Diệp nói: "Tôi không biết đánh, mọi người đánh đi! Cậu vào chơi đi A Trạch, tôi đi thì ba người thiếu một."
Cả đám xoát bài rào rào, Lâm Trạch đành ngồi xuống, lẩm bẩm nói: "… Ra Nam vào Bắc cơ mà, thế mà lại không biết đánh bài với anh Viễn nhà anh?"
Bốn người trên bàn đều cười ầm lên, Dương Trí Viễn xuất bài: "Đông Phong. Chơi "Huyết chiến đến cùng" không?"
Trịnh Kiệt: "Huyết chiến đi."
(*) Huyết chiến đến cùng: Một kiểu chơi bài trong mạt chược. Mình hoàn toàn mù tịt về mạt chược, tìm hiểu trên mạng nhưng vẫn ngơ hoàn ngơ, có gì mọi người góp ý nhé.
Tư Đồ Diệp chuyển một cái ghế dựa qua ngồi sau Lâm Trạch, Lâm Trạch quay đầu nhìn anh ta, Tư Đồ Diệp chỉ im lặng. Anh cầm 13 quân bài trong một tay, ngón trỏ và ngón giữa kẹp quân bài Cửu, gõ nhẹ lên bài mạt chược.
Mãi mà Tư Đồ Diệp không hé răng, Lâm Trạch dựa vào ghế nói: "Sếp dạy anh chơi, nhìn cho kỹ đó."
Tư Đồ Diệp: "Ừ."
Lâm Trạch giảng giài cho Tư Đồ Diệp về quy luật của mạt chược, Trịnh Kiệt vừa đánh thì Lâm Trạch đã vội nói: "Phỗng!"
"Không được phỗng là này." Tư Đồ Diệp nói: "Phải đánh quân này."
Mọi người đột nhiên cười phá lên, Lâm Trạch hoàn toàn cạn lời. Tư Đồ Diệp tự tay mó cho Lâm Trạch xem, đổi xong thì đánh ra, nói: "Như vậy chỉ còn một quân nữa là thắng rồi." Nói đoạn hai tay đẩy bài về phía đối diện mình, nói: "Anh ù hai đầu, đợi tự mó."
Lâm Trạch: "…"
Trịnh Kiệt cười đến chảy cả nước mắt, Lâm Trạch bị Tư Đồ Diệp làm cho tức điên, anh gắt: "Đánh quân này là chết ngay rồi, anh còn đổi quân…"
"Hai người đánh cửu vạn, ù cửu vạn!" Dương Trí Viễn nói ngay, Trịnh Kiệt và Dung Dung cùng cười như rồ, Tư Đồ Diệp kêu lên: "Không, quân này không thể bị mó được!"
Lâm Trạch giận dữ thét: "Liên quan đếch gì tới anh? Tôi đánh như nào kệ tôi, cần quái gì anh chen vào?! Anh nói là không biết đánh cơ mà? Muốn đánh thì anh đi mà tự đánh!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!