Chương 30: (Vô Đề)

Tư Đồ Diệp vừa về nhà, Lâm Trạch đã cảm thấy bất thường. Chắc là Lý Diễm Như đã mắng Dương Trí Viễn một trận, sau đó Dương Trí Viễn lại trút lên người Tư Đồ Diệp, và cuối cùng Tư Đồ Diệp về tìm Lâm Trạch hỏi tội.

Dương Vũ ngồi trước bàn ăn ngó nghiêng.

Vốn dĩ Lâm Trạch cũng đuối lý, thế nên anh chỉ nói:

"Chẳng nói gì hết, tôi còn chẳng có số điện thoại của anh ta thì nói gì? Anh còn đang cầm thẻ ngân hàng của tôi đấy, giờ đưa tôi để tôi đưa em trai nộp tiền thi lại."

Tư Đồ Diệp:

"Nói rõ chuyện này đã, cậu không tin tôi chứ gì?"

Lâm Trạch:

"Tôi đâu có không tin anh?"

Trịnh Kiệt ngờ ngợ ló mặt ra nhìn, cảm thấy bầu không khí giữa hai người cứ kỳ quái bèn khuyên:

"Có gì thì từ từ nói, đừng có cãi nhau."

Tư Đồ Diệp:

"Cậu cảnh cáo Dương Trí Viễn, bảo anh ta đừng có suốt ngày tìm tôi đúng không? Tôi bán thân cho cậu chắc? Tôi không thể có bạn bè của chính mình hay sao? Sau này hễ mà tôi hay nói chuyện với ai thì cậu sẽ đi cảnh cáo đối phương hết phải không?"

Lâm Trạch:

"Hôm nay tôi nói chuyện này với Lý Diễm Như, Lý Diễm Như hỏi anh ta, chị ấy bảo tôi…" Lâm Trạch nghĩ một lát, thấy giờ Tư Đồ Diệp đang trong cơn nóng giận, nên mình không thể nói xấu Dương Trí Viễn để tránh đổ dầu vào lửa, chứ không Tư Đồ Diệp lại tưởng anh đang vu vạ anh ta.

Bởi vậy Lâm Trạch chỉ nói:

"Chị ấy biết anh phải đi làm nên lo chúng ta xảy ra mâu thuẫn, cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở…"

Trịnh Kiệt:

"Rồi rồi, hai người đừng có cãi nhau nữa, em trai Lâm Trạch đang ở đây, tôi giới thiệu qua…"

Tư Đồ Diệp:

"Cậu đừng có giở cái thói đó nữa được không? Cậu cảm thấy kiểm soát cuộc sống của tôi, khiến thế giới của tôi chỉ xoay quanh cậu thì cậu mới thỏa mãn chứ gì? Không có bạn bè, không có…"

Lâm Trạch bỗng nhiên nóng máu lên, anh đốp lại hỏi: "Anh và tay kia là bạn bè bình thường sao? Nếu là bạn bè bình thường thì việc gì phải tức giận? Nếu anh đã chẳng thèm quan tâm tới suy nghĩ của tôi thì sửng cồ tôi làm gì? Chính anh nói mình không thích anh ta!

Nếu anh nói với tôi anh thật sự yêu Dương Trí Viễn thì chỉ cần giải thích rõ ràng là ok rồi, tôi cần cóc phải làm vậy?!

Chúng ta không chỉ là bạn bè, còn là cộng sự của nhau, ngày ngày anh đến điểm danh có mặt rồi yêu với chả đương, thế thì tôi còn làm việc kiểu gì?Tư Đồ Diệp vặc lại:Chính cậu đã cho tôi nghỉ cơ mà? Hơn nữa, cậu bắt tôi phải giải thích như nào? Dương Trí Viễn thì có gì phải giải thích, phải giải thích cái quái gì?

Nhưng giờ cậu bảo tôi phải giải thích làm sao đây?

"Dương Vũ thấy tình hình không ổn cho lắm, đứng lên chặn Tư Đồ Diệp lại:"Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà quát anh trai tôi! Ai sợ anh chứ, cẩn thận ba đánh một không…Trịnh Kiệt:Ôi ôi đừng có cãi nhau!

Khoai tây, em đừng có khích thêm nữa!

"Lâm Trạch hít sâu một hơi, nói:"Tư Đồ Diệp, đáng lẽ hôm nay anh phải đi làm, tôi không cho anh nghỉ việc…Tư Đồ Diệp:Báu bở chó gì!

Dương Trí Viễn đang bảo tôi tới công ty anh ta làm quản lý kìa!Thế anh biến đi!!!

"Lâm Trạch tức giận gầm lên, tất cả mọi người đều không dám nói gì nữa."Đệch mẹ ông đây dễ dãi với anh quá rồi! Đưa thẻ ngân hàng cho tôi!

"Tư Đồ Diệp đứng đó thở hổn hển như một đứa trẻ không chịu thua. Trịnh Kiệt vội gàn:"Thôi thôi, A Trạch, ông đừng nóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!