Trịnh Kiệt dại ra như zombie, khuôn mặt in mấy chữ
"tôi muốn bay đi theo gió."
"Sáu tháng, mười hai ngàn tệ." Tay xã hội đen nói.
Trịnh Kiệt rũ rượi bảo:
"Không có, thật sự không có."
Tư Đồ Diệp tỏ vẻ ngờ vực nhưng không chen vào… Anh ta không biết rõ về khoản nợ của Trịnh Kiệt, tay xã hội đen kia lại nói:
"Lấy một lần này thôi, sau này không tìm các cậu nữa."
Trịnh Kiệt bị đòi nợ nhiều rồi, giờ đã hoàn toàn tê dại chai sạn. Trước đây cũng từng có người nói như vậy, đời nào y mắc lừa nữa, chỉ nói:
"Thật sự không có, chỉ có hai ngàn."
Lâm Trạch:
"Vào phòng cái đã, vào rồi nói."
Tay xã hội đen gạt đi:
"Không cần, mấy cậu lấy tiền ra tôi sẽ đi ngay. Ba người chẳng lẽ không góp được mười hai ngàn hay sao?"
Lâm Trạch nhớ tới chuyện lần trước, dù rằng lần này gã ta đeo kính râm nhưng chắc vẫn là người đó. Chắc gã tưởng họ nhiễm HIV nên mới không dám vào trong phòng. Ồ, có lẽ trong trí nhớ của gã, mình và Trịnh Kiệt đều bị nhiễm HIV, nếu Tư Đồ Diệp đến chắc là cùng hút hít… Biết đâu tự làm thương bản thân dọa hắn một tí, nhỏ vài giọt máu chắc hắn sẽ chạy mất dép.
Không thể ở lại chỗ này nữa, sớm muộn cũng phải chuyển đi thôi. Trịnh Kiệt đang mặc cả với tay xã hội đen ở ngoài cửa, còn Lâm Trạch đưa Tư Đồ Diệp vào trong, nghe một lúc thì thấy bên ngoài chốt:
"Thôi bốn ngàn thì bốn ngàn vậy."
Lâm Trạch ngán ngẩm đi mở ngăn kéo lấy tiền, đếm hai ngàn, Trịnh Kiệt vừa vào đã định mượn tiền Lâm Trạch, anh bèn quăng qua cho y. Trịnh Kiệt gộp với ít tiền tiết kiệm cuối cùng của mình, nói mòn cả mồm mới tống được tay xã hội đen kia đi. Cửa vừa mới đóng, y lại thở dài.
Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp đều không nói gì.
Trịnh Kiệt mỉm cười, nụ cười như ánh dương xán lạn, y nói:
"Tuần sau phát lương thì tôi trả ông tiền, nấu ăn đã."
"Gã ta nói sau này không đến nữa hở?"
Lâm Trạch hỏi:
"Từ từ đã, ông biết bọn gã là người của bên nào không?"
Biết. Trịnh Kiệt vào phòng bếp rửa rau, Tư Đồ Diệp chủ động nói: Để tôi giúp.
Anh nghỉ đi. Trịnh Kiệt nói:
"A Trạch không cho anh làm việc."
Lâm Trạch biết Tư Đồ Diệp không ngồi im được đâu, huống hồ đây là ngày đầu tiên anh ta đến đây nữa nên không cản anh ta, bảo anh ta giúp Trịnh Kiệt rửa rau. Còn anh ngồi trong phòng khách nghĩ một lát, không chừng tay xã hội đen kia nói thật, sẽ không tới nữa.
Dù sao anh làm tin mới nên anh cũng rất rõ, đầu năm nay đã càn quét đến những tàn dư băng nhóm cuối cùng cùng trong suốt những năm qua, nếu bọn chúng chạy rồi, thì có nghĩa là Trịnh Kiệt không cần trả nợ nữa?
"Tôi đi lấy đồ của Tư Đồ Diệp."
Lâm Trạch hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!