Lúc Lâm Trạch đến bệnh viện, Tư Đồ Diệp đang bó bột, trong hành lang chỉ có mỗi mình Lâm Trạch. Tư Đồ Diệp đau đến mức kêu xé gan xé ruột, khiến trái tim Lâm Trạch cũng nhói buốt.
Khi Lâm Trạch đẩy cửa đi vào, trán Tư Đồ Diệp vã đầy mồ hôi. Anh ta vừa nhìn thấy Lâm Trạch thì vội vàng cố nín lại, mặt trắng bệch không còn giọt máu. Khi Tư Đồ Diệp giương mắt nhìn Lâm Trạch cứ như một đứa trẻ làm sai, bờ môi run lên, trên đầu toàn là máu. Lâm Trạch vào thì có đi gặp bác sĩ trước, bác sĩ nói: "Gãy xương nhẹ do tác động bên ngoài."
"Đầu cũng bị đụng à?" Lâm Trạch suýt nữa bị Tư Đồ Diệp dọa cho hết hồn, gãy xương chính là gãy xương, nói gì nghe "tay gãy rồi", làm anh nghĩ tới cảnh đứt tay đứt chân máu me lênh láng.
Không sao là tốt rồi, Lâm Trạch hỏi: "Thế sao cả đầu toàn máu thế ạ?"
Bác sĩ đáp: "Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi, đã chụp phim rồi, chỉ có tay thì bị nặng hơn chút."
Ban nãy Lâm Trạch vội qua đường suýt nữa thì bị xe tông trúng, sợ run cả người. Khi nhìn thấy bộ dạng Tư Đồ Diệp, anh gắng bình tĩnh lại, thầm nhủ không sao không sao, ít nhất là trông thấy người rồi.
Bác sĩ lại nói: "Chịu đựng xíu, xong ngay đây. Cậu kia qua đây, đàn ông sức lớn."
Lâm Trạch đi qua giúp y tá nẹp tay Tư Đồ Diệp, anh nói: "Nhẹ chút."
Bác sĩ đỡ lấy cánh tay Tư Đồ Diệp, lần này anh ta chỉ dám rên lên một tiếng kìm nén, cả người co giật, sau đó lại thở hắt ra một hơi mạnh. Tư Đồ Diệp kể: "Xe ở chỗ giao đường… tôi tông phải xe của người khác."
Lâm Trạch ra hiệu cho anh ta đừng nói nữa, để Tư Đồ Diệp nằm xuống cái đã, anh nói: "Để tôi xử lý."
Tư Đồ Diệp: "Xin lỗi, A Trạch, hôm qua uống rượu, đầu vẫn hơi đau…"
Lâm Trạch: "Đừng nói mấy câu đó, coi chừng tôi đánh anh."
Tư Đồ Diệp vội ngậm miệng lại theo bản năng. Lâm Trạch chỉ hỏi số điện thoại của chủ xe, cũng chẳng buồn hỏi xe gì. Anh điện cho Triệu Vũ Hàng, nhờ anh ta chăm sóc Tư Đồ Diệp, còn mình ra ngoài bắt xe, đồng thời gọi điện cho tòa soạn, đi xử lý tranh chấp.
Ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ cầm đơn thuốc chặn Lâm Trạch lại, hỏi: "Anh là gì của bệnh nhân? Đừng đi, qua đây…"
"Tôi là em trai anh ta…" Lâm Trạch đi trong hành lang nói, tiện tay ký vào tờ đơn, đếm tiền đưa y tá, nói: "Cô giúp tôi đóng tiền nhé, tiền thừa thì đưa người bên trong cho tôi, cảm ơn." Nói xong cái chạy luôn ra ngoài bệnh viện.
Lâm Trạch gọi cho tòa soạn, chủ biên hỏi tình trạng Tư Đồ Diệp ra sao, biết không sao rồi thì lại sạc cho Lâm Trạch một trận. Sau chuyện xảy ra hồi sáng, Lâm Trạch biết tiền thưởng tháng này tiêu tùng rồi, giờ lại còn phải đền tiền xe, chắc đối phương đã mua bảo hiểm, nhưng nếu không phải bảo hiểm trọn gói thì còn phải cân đối trách nhiệm giữa hai bên, sau đó giải quyết rõ ràng các rắc rối, tóm lại là vẫn phải đền tiền.
Mà căng nhất là Tư Đồ Diệp không mua bảo hiểm năm nay. Lâm Trạch đã nhắc anh ta một lần rồi, cứ nghĩ anh ta không quên cuối cùng anh ta lại quên tiệt.
Mong rằng không nghiêm trọng quá, không phải xe đắt tiền… Chắc số anh không nhọ mức vậy đâu. Lâm Trạch chạy ra bệnh viện, qua hai con đường, quành ra phía sau thì chính là nơi xảy ra vụ việc. Vừa nhìn thấy mọi thứ Lâm Trạch đã không kìm được cười phá lên.
Lâm Trạch đứng ở bên đường cái, cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, hú hồn hú hồn. Anh đi mua chai nước rồi lại hút điếu thuốc, định thần lại rồi mới qua tìm cảnh sát giao thông và chủ xe kia.
Xe bị đâm là chiếc xe Hạ Lợi hơn ba mươi ngàn tệ, bị đâm tới mức cánh xe lõm cả vào bên trong.
Lâm Trạch đứng bên đường gọi điện cho đội trưởng cảnh sát giao thông anh quen hồi trước, nói làm đụng xe Hạ Lợi rồi. Đối phương hỏi rõ tình hình xong thì cười rõ lâu, nói Lâm Trạch đúng là đen như mực. Nhưng người không bị thương thì chỉ là chuyện nhỏ, lát sau sẽ cử người qua xử lý, công ty bảo hiểm cũng đến rồi.
Trước đó, chủ xe nhìn gương mặt như sinh viên của Tư Đồ Diệp, rồi còn thấy anh ta lái con xe Jeep cũ nát cà tàng là biết người này dễ xơi rồi. Khi Tư Đồ Diệp xuống xe thì tay đã bị gãy, anh ta nói xe là của cơ quan, mình chỉ là tài xế thôi, rồi bảo để mình đi gọi điện kêu sếp qua. Nhưng anh ta gọi cho Lâm Trạch mãi chẳng được bởi lúc ấy Lâm Trạch hẵng còn đang lo giải quyết vụ ở tòa soạn.
Chủ xe và mấy người nữa không cho Tư Đồ Diệp đi, Tư Đồ Diệp đau tới mức không chịu đựng nổi, cảnh sát giao thông sợ anh ta làm sao, người qua đường tốt bụng đưa anh ta đến bệnh viện gần đó bó bột trước. Tư Đồ Diệp dùng tay trái cố gọi điện thoại mấy lần, cuối cùng Lâm Trạch cũng gọi lại.
Giờ Lâm Trạch đến rồi, chủ xe thấy người đến cũng xoàng xĩnh thôi, song bét nhất cũng mặc được bộ Tây trang, hỏi: "Sếp cậu ta đâu?"
"Tôi chính là sếp." Lâm Trạch hỏi: "Làm sao? Không giống hở?"
Lâm Trạch đi xem tình hình, thầm nghĩ chúng mày chẳng bị làm sao, ầm ĩ cái mẹ gì? Tay vợ ông bị gãy ông còn chưa tính sổ với chúng mày đâu đó!
Phía chủ xe bên kia có mấy người lận, đang định mắng Lâm Trạch thì Lâm Trạch đã mở miệng chửi họ trước: "Đ*t mẹ mày đừng có bố láo, bố mày là phóng viên, đợi đội trưởng cảnh sát đến thì từ từ cho chúng mày biết thế nào là lễ độ! Cứ đợi hết đó cho bố! Đừng có thằng nào đi đấy!"
Đây là lần đầu tiên Lâm Trạch chủ động mắng người như vậy. Mấy người ở đó đều ba máu sáu cơn, muốn lao qua đánh nhau. Cảnh sát giao thông đang lù lù ở đó, tất nhiên là không thể làm ngơ, vội vàng bảo: "Đừng có đánh nhau! Này! Anh kia! Nói chuyện văn minh tí đi, vốn dĩ có chuyện gì đâu, đừng có gây sự."
Đang nói chuyện thì đội trưởng cảnh sát giao thông đi qua, ba chiếc xe gắn máy tấp vào bên đường. Lâm Trạch bắt tay với anh ta, chủ xe kia vừa nhìn điệu bộ anh thì ngay lập tức câm họng. Đội trưởng cảnh sát giao thông gỡ kính râm xuống, nhìn một lượt, nói: "Cứ theo trình tự mà làm, đã làm giấy xác nhận trách nhiệm dân sự chưa? Làm xong rồi thì phóng viên Lâm về đi, cho bọn họ phương thức liên lạc là được rồi, có vấn đề gì sẽ thông báo cho anh."
Lâm Trạch gật đầu, biết đội trưởng cảnh sát giao thông sẽ giúp mình. Đáng ra Tư Đồ Diệp sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, anh nhắn cho đội trưởng tỏ ý cần bồi thường bao nhiêu anh sẽ bồi thường, không thiếu một xu. Nhưng anh không muốn để đối phương ăn vạ, dây dưa tới cả tòa soạn, cứ làm theo đúng luật là được… Chẳng biết Tư Đồ Diệp đang nghĩ gì lúc lái xe nữa, chắc hẳn đêm qua thức trắng rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!