Chương 24: Pháo rực trời không

Tôi ghi âm lại câu chuyện về Tạ Thần Phong của Lâm Trạch, sau đó điều chỉnh một xíu, thêm vào chi tiết gây nhiễu tỏ thái độ nước đôi. Tất nhiên trong đó có rất nhiều bôi vẽ chỉnh sửa theo ý thích của tôi với câu chuyện này, bao gồm chuyện lười biếng kiểm tra và nghiên cứu kỹ các phương diện một cách vô tổ chức, bóp méo câu chuyện, xáo trộn cột mốc thời gian, đoán bừa tâm trạng của Lâm Trạch, để làm tăng sự sống động nhập tâm của nhân vật mà tô vẽ thêm cho anh ta hàng đống hoạt động tâm lý vô căn cứ, vân vân… làm những hành vi tồi tệ mà dân viết văn đều khinh thường. Chỉnh sửa xong một phần tôi lại bắt đầu hơi do dự, bởi nói một cách chính xác thì những gì Lâm Trạch trải qua chính là đổi công, nhưng đổi công là một lôi nặng, nó sẽ không mang tới sự vui vẻ cho người đọc, điều này chẳng khác nào đập tan thương hiệu của tôi. Hơn nữa ở đầu truyện, tôi cũng chẳng nói rõ cuối cùng Lâm Trạch sẽ bên ai, đó cũng là điều ngoại lệ trong quá trình sáng tác của tôi. Nhưng nghĩ tới việc mình thường xuyên tự đập tan "thương hiệu" của mình, mà nói thẳng ra là tôi cũng làm gì thương hiệu gì để mà đập, cũng giống như khi tôi nói "lấy nhân cách của tôi đảm bảo" thì luôn bị người khác cười nhạo "Cậu vốn làm gì có thứ gọi là nhân cách", ờ có hề gì đâu.

Vả lại, theo lời Forrest Gump nói: "Mẹ nói đời người giống như một hộp sô cô la, bạn mãi mãi chẳng biết được mình sẽ nếm được vị gì". Sau nhiều lần đắn đo, cuối cùng tôi vẫn không tính công khai bạn trai của Lâm Trạch ở đầu truyện. Biết trước kết cục sẽ làm giảm bớt rất nhiều hứng thú và cảm xúc, dựa vào đáp án mà lật ngược dò kỹ lại quá trình thì tất cả chỉ còn lại sự buồn chán, ngán ngẩm như những bộ phim drama mà thôi.

Bởi vậy, tôi luôn cảm thấy nếu bạn không xem trước kết cục câu chuyện, thì trong lần thứ nhất đọc từ đầu tới cuối, người đọc sẽ cảm thụ được sát nhất với tâm trạng của nhân vật và tác giả. Dù sao đi nữa, chúng ta cũng không biết điều gì đang chờ đợi bản thân vào ngày mai. Có bi thương, có niềm vui, có sụp đổ và có vươn lên, ấy mới là cuộc sống.

Có một lần tôi nói chuyện này với Lâm Trạch, Lâm Trạch hoang mang hỏi: "Giờ mọi người đều không thích đọc những câu chuyện thăng trầm khúc chiết à?"

"Ừ." Tôi nói: "Các cô ấy sẽ đau lòng vì anh."

Lâm Trạch đáp: "Tôi thấy bình thường mà, có những chuyện đã qua rồi thì sẽ mãi nằm lại trong quá khứ, anh thấy con người tôi như thế nào?"

"Rất tốt." Tôi nói.

Trong khoảnh khắc đó, tôi thật sự nghĩ như thế. Ở trong giới đồng chí, tuổi trẻ và vẻ ngoài đẹp đẽ chính là một loại vốn liếng, lạm giao đã trở thành hiện tượng phổ biến, rất nhiều người ban ngày thì đà đưa trong thành phố sầm uất phồn hoa, tới đêm lúc thành phố lên đèn lại đuổi theo dục vọng, tình dục, 419.

Tham nhũng, nhận hối lộ, tình một đêm, trộm cắp… Một người bạn khác của tôi nói hồi anh ta còn nhỏ, rất khó để hiểu được những hiện tượng này, tại sao một người tốt lại có thể làm ra những chuyện như vậy? Anh ta cảm thấy bản thân mình sẽ không bao giờ trở thành người như thế. Nhưng khi anh ta thật sự đối mặt với những lựa chọn, thì bắt đầu rơi vào sự sa đọa lần đầu tiên, giống như một đập nước được mở chốt, vĩnh viễn chẳng thể quay đầu.

Mà sau một lần thỏa mãn dục vọng vô độ, hệ quả mang tới chính là theo thời gian dài, sự cô đơn, trống rỗng trụy lạc càng ngày càng trầm trọng hơn, và cuối cùng hoàn toàn bị nuốt chửng vào trong đó. Để mà không bị sa ngã biến chất, thì chỉ có một cách đó là đừng đi bước đầu tiên định mệnh đó.

Huống hồ, tôi nghĩ nếu tôi đã nghe thấy những câu chuyện như vậy, thì cũng phải kéo vài người xuống hố theo, nếu không thì quá có lỗi với cái đêm mà tôi nghe Lâm Trạch kể rồi mãi trằn trọc chẳng ngủ được. Buổi tối ngày hôm đó, tôi lại nhìn thấy weibo "tình nguyện viên HIV" Văn Đao, tôi đã follow anh ta được những hai năm, cũng nói chuyện sơ sơ, nhưng khi ấy, nhìn thấy câu chuyện mà anh đã làm trên con đường anh ta đi, thì tôi thấy còn lâu mới rúng động bằng những trải nghiệm chân thực của Lâm Trạch kể cho tôi hôm nay.

Weibo Văn Đao có phần giới thiệu "Tôi nguyện lấy tình yêu của chúa Giê

-su để yêu, yêu bạn như yêu chính mình". Hồi anh ta tốt nghiệp đại học thì bắt đầu làm tình nguyện viên HIV, anh ta đến từ Trú Mã Điếm, mang trong mình dấu vết của tai nạn hiến máu – thảm cảnh đáng sợ nhất năm đó bước lên con đường này. Anh ta không có công việc, cũng chẳng có nguồn thu nào. Mới đầu trong mắt tôi, đó là chuyện hết sức trẻ con.

Nhưng sau đó, anh ta đã bôn ba khắp đất nước trọn hai năm, khuyên nhủ người nhiễm HIV để họ không coi thường mạng sống bản thân, tập trung những người nhiễm bệnh lại với nhau, trao đổi, thấu hiểu bọn họ, kêu gọi và trợ giúp tất cả những gì mình có, ngày qua ngày vẫn kiên trì như thế.

Dù vì đồng tính hay hiến máu mà lây nhiễm, thì đều được đối xử bình đẳng như nhau. Trong nhóm của anh ta không có sự kỳ thị, không có sự phân biệt đối xử. Trước đây, anh ta tốn hai năm, gần như đi khắp các thị trấn nghèo đói như Quý Châu hay Vân Nam, đến thăm những khu tập trung người bị nhiễm HIV. Khi quay lại Trịnh Châu, cũng giống như Trần Khải, anh ta thuê một căn nhà, để cho những người bệnh ở nông thôn đến khám và sử dụng như nhà trọ, bao ăn bao uống, giúp đỡ họ tiết kiệm tiền.

Nhưng rõ ràng anh ta không được thông minh như Trần Khải, dù sao thì Trần Khải cũng là người đàn ông khoảng 30 tuổi rồi, từng trải đời, kinh nghiệm xử lý vấn đề phát sinh sẽ phong phú hơn Văn Đao rất nhiều. Văn Đao bị người thuê nhà tống cổ, nổi giận công kích vài câu, rồi đành tìm một căn nhà khác.

Trước đây một khoảng thời gian ngắn, anh ta đến cổng đại học Bắc Kinh tặng bảng hiệu "Đại học người Bắc Kinh", đi cà kheo buộc mảnh vải "người Bắc Kinh thi đại học Bắc Kinh, tài trí hơn người"(*), ở ngay cổng trường đại học top của Trung Quốc thể hiện sự phản kháng câm lặng. Tuổi trẻ, nhiệt huyết, kích động, cảm tính, tất cả đều cực kỳ phù hợp với hành vi của anh ta vào độ tuổi đó.

Sau đó, bởi vì tính đúng đắn của chuyện tuyển sinh giới hạn trong khu vực, mà tôi tranh luận với Lâm Trạch tới mức đỏ mặt tía tai, trán nổi gân xanh, mặc kệ đối phương một mình một phách, nổi sùng mắng chửi, suýt nữa đã lao vào đánh nhau. Cuối cùng cả hai bên đều không thể thay đổi được tư tưởng của "bọn phóng viên ngu si" cùng "lũ viết văn điên rồ" của đối phương, tới lúc đó cuộc tranh luận mới kết thúc.

(*) Nguyên gốc: – Đại học người Bắc Kinh, ý chỉ phần lớn các sinh viên trong trường Đại học Bắc Kinh là người Bắc Kinh.

Ngày hôm đó, tôi nghĩ đến cái chết của Tạ Thần Phong, lại trằn trọc mất ngủ cả đêm, không kìm được lên cơn thần kinh dựng anh nhà đang từ trong mơ bật tỉnh, thút thít kể lể với anh ấy rất lâu về chuyện Tạ Lỗi. Lúc mới đầu anh nhà chẳng hiểu mô tê gì hết, lơ ma lơ mơ, bắt tôi nhắc lại tới ba lần liền, sau khi nghe rõ rồi thì tưởng tôi ám chỉ cái gì, như thể đã chịu sỉ nhục cực kỳ to lớn, mạnh mẽ lên án bảo sáng mai anh ấy còn phải đi làm lúc 6 rưỡi sáng, kêu tôi đừng có mà dở hơi dở dại nữa, rồi vác khuôn mặt "người đàn ông số khổ" phẫn nộ đi vệ sinh.

Người yêu to con của tôi làm gì chứ? Anh ấy là một nhà phát minh, danh tiếng được truyền bá rộng rãi trong cái giới gay bé nhỏ này, là một động vật vừa giống heo vừa giống gấu. Ngày hôm sau, lúc anh tan làm, phát hiện ra một trăm tệ ở hòm thư dưới lầu, hỏi tôi chuyện gì xảy ra vậy, tôi nói Lâm Trạch trả tiền tôi.

Lâm Trạch đi làm rất bận, rồi anh ta còn đi công tác khoảng một tuần, trong thời gian ấy chúng tôi chẳng gặp mặt nhau. Mà theo sự kết thúc của tình trạng lông bông vô định, tôi cũng bắt đầu phải đi làm, may mà công việc mới không quá mệt mỏi. Buổi sáng tôi dậy giúp bạn bè trông tiệm, buổi trưa tan làm, về nhà làm thêm việc khác, đa phần công việc đều là lao động đầu óc. Sau một tuần, Lâm Trạch cuối cùng cũng về nhà, chó anh ta cũng được giải phóng.

Chỉ cần Lâm Trạch không ở nhà tới lúc tan làm về, người yêu anh ta đều không dắt chó ra ngoài đi dạo. Đỡ được chuyện nào hay chuyện đó, điểm này cực kỳ hợp cạ với gã to con nhà tôi.

Lâm Trạch hỏi bọn tôi, lúc anh ta không ở nhà có nhìn thấy con chó Alaska của anh ta ở bên ngoài hay không, mỗi ngày người yêu anh ta có dắt chó như thường không? Chúng tôi vội vàng đồng thanh trả lời có.

Hồi ấy, tôi lại tiếp nhận một vụ rất khó giải quyết của bạn mình. Buổi tối mỗi ngày tôi đều phải làm việc tới 2 – 3 giờ sáng, buổi sáng lại phải dậy đi làm, buổi trưa ngủ tới 12 giờ. Ban đêm tĩnh lặng lại càng thôi thúc những suy nghĩ vớ vẩn, tôi đẩy nhanh tiến độ công việc, mở QQ, không ngờ Lâm Trạch cũng đang online.

[Sao anh vẫn chưa ngủ?] Tôi hỏi anh ta.

Lâm Trạch nói: [Tôi đang ôn tập, phóng viên đang bước vào giai đoạn sát hạch, sáng mấy ngày nay tôi đều không đến cơ quan, ở nhà ngủ, tối đọc sách. Sao anh vẫn chưa ngủ? Ngày nào tôi cũng thấy anh online, đừng thức muộn quá.]

Tôi nói: [Tôi phải làm việc. Anh qua đây uống cà phê không?]

Lâm Trạch nói ngay: [Ok, tôi có cà phê bạn mua ở Thái cho, để tôi mang qua cho anh uống.]

Tôi nói: [Tôi có cà phê Campuchia, trộn với nhau xem uống như nào.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!