Chương 21: (Vô Đề)

Nếu chuyện xảy ra hiện tượng hộ lý bắt người già uống nước tiểu vào thời điểm trước năm mới trong viện dưỡng lão ở vùng khác là có thật, thì dù xuất phát từ góc độ xã hội hay tin mới, đây đều là một tư liệu cực kỳ quý báu.

Nhưng Lâm Trạch cũng không tỏ ra quá hứng thú, chỉ thản nhiên lắng nghe, bật bút ghi âm.

Ông cụ vừa khóc vừa kêu gào, nói rất lâu, giọng nói rất to, thu hút ánh mắt của rất nhiều phóng viên khác. Bên viện dưỡng lão đẩy cụ vào bên trong, hộ lý giải thích:

"Hội người già rất biết ơn chính phủ thành phố nên hơi kích động."

Lâm Trạch cất bút ghi âm đi, tỉnh bơ thu dọn xong xuôi, cùng Tư Đồ Diệp ngồi xuống, tiếp tục xem chương trình biểu diễn của đám trẻ con.

Cậu định làm gì?

Tư Đồ Diệp hỏi.

Gì cơ? Lâm Trạch ngẩn ra rồi quay đầu lại hỏi ngược lại:

"Chẳng làm gì, có thể làm gì đây?"

Chẳng lẽ cứ mặc kệ? Tư Đồ Diệp lại hỏi.

Lâm Trạch ngờ vực liếc Tư Đồ Diệp, Tư Đồ Diệp nói:

"Tôi nói nghiêm túc đó, bắt người già ăn đồ ăn vứt trên đất, lại còn tát họ nữa…"

Ừ.

Lâm Trạch vội tỏ ý bảo anh ta nhỏ cái mồm lại.

Tư Đồ Diệp hỏi:

"Cậu thu âm được rồi mà?"

Lâm Trạch: "Cũng chưa chắc chắn, người già giống như trẻ con vậy, có những người rất dễ chìm trong sự hoang tưởng. Bởi muốn thu hút sự quan tâm và chú ý của người khác mà có người còn lên án con cái hành hạ bản thân.

Họ như con nít, thích khóc thích gào, làm quá lên để chứng tỏ mình bị tổn thương, thu hút sự quan tâm của người lớn và những người bên cạnh.Lòng dạ cậu quá tăm tối.

"Tư Đồ Diệp nhíu mày. Lâm Trạch:"Hồi tôi mới làm phóng viên tôi cũng giống như anh, sau thời gian rất dài tôi mới hiểu ra, lát nữa cứ đi theo tôi, đừng có nói lung tung."

Tâm trạng Tư Đồ Diệp khá tệ.

Sau khi chương trình kết thúc, Lâm Trạch đi một mình tới chỗ cụ già kia, kiên nhẫn nghe hết màn lên án của ông cụ, nói vài câu quan tâm rồi trấn an xoa dịu đối phương. Sau đó, anh nghĩ một lúc, đưa Tư Đồ Diệp đến văn phòng phó chủ nhiệm viện dưỡng lão.

Lâm Trạch nhận ra Tư Đồ Diệp hơi phẫn nộ, khẽ giọng nhắc anh ta:

"Đừng có bạ đâu nói đó, không là lần sau tôi không đưa anh đi đâu nữa."

Tư Đồ Diệp đồng ý, Lâm Trạch vào văn phòng phó chủ nhiệm ngồi xuống, bật bút ghi âm lên cho ông ta nghe, Tư Đồ Diệp ngay lập tức cau mày.

Phó chủ nhiệm vừa nghe được một nửa đã phân trần:

"Không phải như thế, phóng viên Lâm, cậu nghe tôi giải thích đã."

Phó chủ nhiệm đứng dậy đi tìm tư liệu, tìm một lúc lâu mới lôi ra được một tập CV, giao cho Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp xem, lại gọi nhân viên hộ lý bị tố cáo đến. Nhân viên hộ lý nọ khoảng 20 tuổi, là một cô gái học trường dạy nghề, vừa nghe thấy chuyện này đã bối rối hoang mang thẫn thờ.

Lâm Trạch vẫn luôn kiên nhẫn ngồi nghe bọn họ giải thích. Đầu tiên, đúng là có chuyện thái độ, hành vi của nhân viên hộ lý nọ không tốt, chỉ là không tới mức như ông cụ kia nói. Thái độ của con cái người già cũng đóng vai trò mấu chốt trong chuyện này.

Phí thu một tháng của viện hộ lý rất thấp, nhưng con trai ông ta hết sức soi mói với môi trường ở đây. Phó viện trưởng bất lực nói: "Mỗi tháng chúng tôi thu một ngàn hai, nhưng cậu ta yêu cầu phải phục vụ như phí năm ngàn vậy.

Cậu ta rất quá quắt với nhân viên hộ lý của chúng tôi, làm sao bọn tôi đáp ứng nhu cầu của cậu ta được? Hơn nữa, dù mỗi một nhân viên hộ lý đều làm trong ngành dịch vụ, nhưng không thể đối xử với họ như con ở, phóng viên Lâm thấy đúng không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!