Lúc Tạ Thần Phong quay lại thì mắt vẫn hơi đỏ, gã đưa cho Lâm Trạch bàn chải, khăn mặt và kem đánh răng để anh đi rửa mặt, tắm rửa. Thời tiết ở Quảng Đông không lạnh lắm, anh mặc áo phông và quần lót đi ra, nằm kề vai, đắp chung chăn với Tạ Thần Phong trên giường.
Đèn trần đã tắt, nhưng trong phòng vẫn còn bật chiếc đèn giường ấm áp. Lâm Trạch nghiêng người bấm điện thoại, gửi tin nhắn chúc mừng năm mới.
Từ xa xăm vọng tới âm thanh đếm ngược, 12 giờ, lại một năm mới đến.
"Này, anh thấy năm nay sẽ tận thế không?" Lâm Trạch hỏi.
Tạ Thần Phong nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Em mong đến tận thế hả?"
Lâm Trạch đáp: "Ừ, mong thế, tận thế đến thì sẽ chẳng lắm chuyện phiền phức thế nữa."
Tạ Thần Phong nói: "Trịnh Kiệt nhất định sẽ điên tiết lắm, bởi cho tới tận thế mà cậu ấy vẫn chưa có vợ."
Lâm Trạch cười phá lên, anh nói: "Anh đừng lấy cậu bạn FA của tôi ra làm trò cười nhé, cậu ấy sẽ nguyền rủa anh."
"Đây là ai?" Tạ Thần Phong hỏi.
Kha Mậu Quốc gửi tin nhắn tới, Lâm Trạch nhắn tin nhóm chúc mừng năm mới, chỉ có Kha Mậu Quốc nghiêm túc nhắn lại, gã viết: [Cảm ơn A Trạch, tôi cũng chúc cậu năm mới vui vẻ, năm tới thuận lợi suôn sẻ, ngủ ngon.]
Lâm Trạch nói: "Một người bạn trong quân đội do người khác giới thiệu."
Tạ Thần Phong: "Anh ta biết chúng ta đang bên nhau, em xem anh ta nói kìa: "Cảm ơn A Trạch" – Tạ Tạ và A Trạch."
(*) Như giải thích chương trước chính là Tạ Tạ (họ Tạ Thần Phong), cảm ơn A Trạch là – Tạ Tạ và A Trạch.
Lâm Trạch bật cười, Tạ Thần Phong lại hỏi: "Sao anh ta lại gửi tin nhắn cho mỗi mình em? Anh ta không có ý gì với em đấy chứ?"
Lâm Trạch: "Đâu có gì, có lẽ anh ta là người khá nghiêm túc, người khác gửi tin nhắn nhóm, anh ta đều nhắn lại cho từng người từng người một."
Tạ Thần Phong đáp: "Nếu anh ta mà tỏ tình, em phải suy nghĩ cho kỹ đấy."
Lâm Trạch bảo: "Không cần anh lo, giờ chưa tìm được người phù hợp tôi mới đến bên anh, chứ ngày nào đó tôi gặp được người mình thích rồi thì sẽ dứt khoát đá anh ngay, chim khôn chọn cành mà đậu mà."
Tạ Thần Phong không nói gì nữa. Lâm Trạch cất điện thoại đi, Tạ Thần Phong tắt đèn, chỉnh lại gối, hai người nằm kề bên nhau ngủ.
"Anh làm nhân viên bán hàng hả? Bán gì vậy?" Lâm Trạch hỏi.
Tạ Thần Phong đáp: "Điện thoại."
Lâm Trạch hỏi tiếp: "Người ta có kỳ thị người bệnh không?"
Tạ Thần Phong khẽ đáp: "Đâu có nói cho họ biết, nhưng bình thường tôi có thói quen đeo găng tay."
Lâm Trạch ừ tiếng rồi bảo: "Ngày mai anh có đi làm không? Tôi đến chỗ anh xem sao."
Tạ Thần Phong nói: "Mai không đi làm, ngày kia dẫn em đi nhé. Buôn bán rất tốt, hôm nào đông khách có thể kiếm được hơn một trăm tệ một ngày."
Hai người lại lặng đi một lát, bấy giờ mùi dung dịch sát khuẩn đã phai đi một chút, Lâm Trạch ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Tạ Thần Phong, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Tạ Thần Phong nói: "A Trạch, tôi yêu em."
Lâm Trạch đáp: "Đừng có hại tôi nữa, cảm ơn."
Tạ Thần Phong khẽ khàng: "Tôi có rất nhiều thứ muốn cho em, sau này tôi chết rồi, em có thể tha thứ cho tôi không?"
Lâm Trạch đáp: "Đương nhiên là có."
Trong bóng tối, hai người không nói gì với nhau nữa. Lâm Trạch thiếp đi mất, nửa đêm anh nằm mơ, trong phút chốc giật mình bừng tỉnh. Anh mơ thấy Tạ Thần Phong tự sát, treo cổ dưới quạt điện trong phòng khách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!