Chương 2: (Vô Đề)

Bắc Thành Thiên Nhai, Giang Bắc:

Đây chính là nơi tập hợp nhiều gay nhất ở cả thành phố núi này, Starbucks, Haagen

-Dazs, Aliado, Đấu Ngưu Sĩ, Tinh Quang 68, cùng vô số quán ăn và các tòa nhà mua sắm tỏa ra hơi lạnh như Bắc Kinh Vương Phủ Tỉnh, quảng trường Quảng Châu Trung Hoa.

Từ lúc tan làm, đám gay bắt đầu chải chuốt trưng diện lộng lẫy lượn lờ qua lại chỗ này, có người đến gặp bạn online, cũng có người hẹn nhau ra đây coi phim.

Cao, thấp, gầy, béo đều có, người mặc quần bó gấu màu vàng màu xanh, đeo giày da, xách túi LV, cũng có người da dẻ trắng hồng mịn màng, đeo kính áp tròng, đánh phấn mắt yêu nghiệt, thỉnh thoảng có một gã đàn ông dũng mãnh cơ bắp cuồn cuộn mặc áo ba lỗ lộ ra cánh tay cường tráng đi qua, làm các em gay qua đường cứ dán mắt trắng trợn ngó nhìn, soi mói xì xầm.

Lâm Trạch nghĩ đi nghĩ lại, vẫn gửi tin nhắn cho bạn online thuê phòng tối qua, đối phương đã không chủ động thì mình tự chủ động vậy.

Lâm Trạch hỏi gã có qua Bắc Thành Thiên Nhai không, cùng Trịnh Kiệt ăn tối, đối phương không trả lời.

Anh ở quảng trường nhìn đám gay yêu nghiệt tạt qua, năm nay đang mốt kiểu đầu sặc sỡ, cạo sạch tóc phía trên hai bên đến sát da đầu xanh đen, phần tóc ngắn còn lại y chang con gà trống dựng lông. Lâm Trạch đứng phía ngoài Bắc Thành Thiên Nhai, cúi đầu nhắn tin cho Trịnh Kiệt.

Một em thụ ở trong cửa hàng Haagen

-Dazs vừa bấm điện thoại, vừa lơ đãng nhìn anh.

Trịnh Kiệt như thể vừa ngoi lên từ trong nước, y tìm thấy Lâm Trạch, hỏi: Chúng nó đi chưa?

Lâm Trạch đáp:

"Chưa, lúc ra ngoài thì bọn họ vẫn đợi đó, giờ tôi đưa ông tiền nhé?"

Trịnh Kiệt bảo:

"Ông cho tôi mượn một ngàn, tôi còn một ngàn, trả phần lãi trước đã. Tháng sau tôi giúp ông trả thẻ tín dụng."

Sau khi Trịnh Kiệt đến, ánh mắt mấy em gay trong cửa hàng Haagen

-Dazs chằm chặp dán chặt vào y, nói nói cười cười bên kia tường kính, còn chào hỏi bọn Lâm Trạch.

Vốn là Lâm Trạch cực kỳ ghét thời tiết nóng nực kiểu này, anh ở lì trong nhà ngủ cả ngày trời, vừa ra khỏi cửa đã mồ hôi mẹ đẻ mồ hôi con, anh cùng Trịnh Kiệt kiếm cây ATM, rút một ngàn đưa y.

Trịnh Kiệt ra chỗ vắng ở quảng trường gọi điện thoại, đánh hiệu bảo Lâm Trạch tránh đi.

Lâm Trạch vào trong tiệm Starbucks, gọi cốc nước đá, ngồi nhìn y.

Dưới nhiệt độ cao ngất, khuôn mặt Trịnh Kiệt hơi méo mó, phải đợi tới 10 phút đồng hồ, mấy tay xã hội đen mới tới. Trịnh Kiệt cao hơn bọn họ một cái đầu, y đứng đếm tiền đưa họ, nói tằng tằng không ngơi, ý bảo bọn họ đừng kiếm Lâm Trạch làm phiền anh nữa.

Lâm Trạch có một sự cảm thông không nói nên lời với Trịnh Kiệt. Khi y còn nhỏ, mẹ y đã vô cùng nghiện bài bạc, đánh sổ xố, đánh mạt chược, hễ có món gì có thể cá cược là mẹ y chơi tuốt, đủ thể loại, thua một khoản lớn hẵng chưa trả nổi, lại còn không ngừng kiếm Trịnh Kiệt đòi tiền.

Cha Trịnh Kiệt đến miền Nam làm ăn buôn bán, cô của y vẫn ở Trùng Khánh sinh sống, không đội trời chung với mẹ y, vừa gặp mặt nhau là chỉ muốn lao vào ăn tươi nuốt sống đối phương.

Vướng phải một người mẹ mê bài bạc tới vậy, thuở thơ ấu Trịnh Kiệt luôn trong cảnh nợ nần, cãi lộn, đói khát thiếu thốn, đồ dùng trong nhà cũng cầm đi đánh bài, sinh hoạt phí của Trịnh Kiệt cũng bị nẫng đi nốt, cục nợ này đến cục nợ khác ập đến không dứt.

Trịnh Kiệt cao ráo, tính cách cũng tốt, thế nhưng mãi chẳng kiếm được bạn gái, cũng như Lâm Trạch tự nhận rằng trong giới gay, điều kiện mình cũng thuộc dạng ra gì nhưng vẫn mãi độc thân.

Trước giờ cả hai là anh em cùng cảnh ngộ, Trịnh Kiệt biết tính hướng của Lâm Trạch cũng chẳng hề kỳ thị anh, suy cho cùng con người sống trên đời, có thể moi ra được người anh em như vậy cũng nào có dễ dàng.

Sau khi ra đời lăn lộn trong xã hội, mỗi tháng Trịnh Kiệt gửi cho mẹ mình ít tiền. Có lần Lâm Trạch hỏi Trịnh Kiệt, rốt cục mẹ y nợ bao nhiêu tiền, câu trả lời chính là:

Một triệu bốn trăm ngàn tệ. (~ 4 tỷ 620 triệu)

Lâm Trạch cảm thấy cả đời mình cũng chẳng kiếm nổi nhiều tiền tới vậy, huống hồ người như Trịnh Kiệt, đến nhà cũng còn chẳng mua nổi. Cô Trịnh Kiệt thì cũng có tiền đấy, nhưng tiền của cô y nào có liên quan gì tới nhà y.

Trịnh Kiệt đuổi bọn đòi nợ đi, vào trong quán Starbucks, thở hắt ra một hơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!