Chương 18: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, hội nghị cho những người làm báo được tổ chức ở Bắc Kinh. Các phóng viên đến từ khắp các tỉnh thành khác nhau ngồi kín hội trường, Lâm Trạch nhìn thấy rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nghiệp. Anh chỉ là hạng tôm tép, ngồi ở trong góc phòng, cạnh anh là một phóng viên báo Đô thị phương Nam. Hai người mới nói chuyện được lát mà đã trở nên thân thiết, bèn trao đổi danh thiếp với nhau.

Lâm Trạch không dám nói quá nhiều tới nội dung tin tức, bởi dù sao thì hội nghị này cũng truyền đạt tư tưởng chính trị và đường lối Đảng cộng sản Trung Quốc.

Hội nghị về tư tưởng Đảng cộng sản và tinh thần Quốc vụ viện kiểu vầy khiến người ta cực kỳ buồn ngủ, Lâm Trạch cầm tư liệu, lật bừa phứa, không có ý định nghe tiếp. Chỉ cần cầm nội dung của hội nghị về, rồi mở cuộc họp trong tòa soạn báo, làm PPT, tóm tắt điểm chính là coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Hội nghị kéo dài ba ngày liền, bữa nay Lâm Trạch chuẩn bị bùng.

"Tôi đi vệ sinh một lát." Lâm Trạch nói với người phóng viên kia xong thì men theo tường căn phòng lén lút chuồn ra. Anh nhìn trái ngó phải, y chang công nhân làm ở lòng đất trốn thoát ra ngoài. Trên đường đi, anh còn thấy một phóng viên rất nổi tiếng đang hút thuốc lá gọi điện thoại.

Lâm Trạch: "…"

Phóng viên nổi tiếng nọ: "…"

Phóng viên nổi tiếng đó là một người đàn ông trung niên, nhìn cũng hơi già rồi, bụng lại còn phệ. Song Lâm Trạch vẫn nhìn ra được chắc chắn gã ta là gay, hơn nữa còn giữ gìn nhan sắc rất tốt.

"Chào anh." Lâm Trạch nhìn gã phóng viên nổi tiếng nọ với ánh mắt lấp lánh sùng bái.

Bờ mày gã phóng viên đó khẽ rung lên, gã gật nhẹ đầu, một lát sau gã cúp điện thoại, chủ động bắt tay Lâm Trạch. Lúc bắt tay, ngón tay út của gã còn cào cào lòng bàn tay anh.

Lâm Trạch: "…"

Lâm Trạch mới chỉ nghe qua những "ám chỉ" được lưu truyền trong rộng rãi trong giới gay, chứ đây là lần đầu tiên anh được "trải nghiệm" chuyện này, không biết vì sao mà cả người rợn hết cả lên.

Lâm Trạch nói: "Tôi…Trước đây tôi đã từng đọc tài liệu anh viết."

Phóng viên nổi tiếng: "Cậu cũng đến tham dự hội nghị hả?"

"Vâng." Lâm Trạch nói.

Phóng viên nổi tiếng: "Cậu ở phòng số mấy? Đến một mình à?"

Lâm Trạch: "À, tôi không ở khách sạn này."

Gã phóng viên nổi tiếng nọ lại nói thêm vài câu, Lâm Trạch vội bảo: "Tôi… đi đã, chào anh."

Lần đầu tiên Lâm Trạch rơi vào tình trạng nói năng lộn xộn như vậy. Anh chỉ đơn thuần muốn thể hiện lòng sùng bái với gã ta, thế nhưng giờ anh lại hơi cảm thấy "ảo tưởng vỡ tan tành". Anh ôm tâm trạng rất phức tạp đi ra, thấy Tư Đồ Diệp đã đợi ở bên ngoài.

"Xong rồi hả?" Tư Đồ Diệp hỏi.

Lâm Trạch: "Ký xác nhận có đến là ok rồi, đi thôi, anh xem gì đấy?"

Tư Đồ Diệp nói: "Tôi đang nói chuyện với một sinh viên đại học, cậu coi này."

Tư Đồ Diệp đưa Lâm Trạch xem iPhone của anh ta, trên màn hình là phần mềm Jack"d, Lâm Trạch nói: "Mới có được vài ngày mà đã cua được người khác rồi! Hay hẹn đối phương ra đây?"

Tư Đồ Diệp liếc mắt nhìn Lâm Trạch bảo: "Anh muốn hay tôi muốn?"

Lâm Trạch: "Người mà anh cua thì tất nhiên anh phải muốn rồi, tôi chỉ hóng kịch thôi."

Tư Đồ Diệp cười: "Thôi đi, buồn tí thì tìm người nói chuyện ấy mà."

Lâm Trạch xúi: "Gọi cậu ta ra đây đi, nhỡ đâu lại rất "có cảm giác" thì sao?"

Hai người về khách sạn trước, Lâm Trạch thu dọn tài liệu xong xuôi, sau đó đi chơi với Tư Đồ Diệp. Tư Đồ Diệp gọi người anh quen trên Jack"d ra ngoài, đối phương nói mình đang học ở Thanh Hoa, Lâm Trạch vừa nhìn thấy cậu ta đã thấy không giống với sinh viên đại học, rành rành là người đã ra ngoài xã hội rồi, chỉ có điều không muốn bóc mẽ cậu ta mà thôi. Tư Đồ Diệp tán gẫu với cậu trai nọ, ba người cùng đến cố cung.

Sau khi gặp mặt, Tư Đồ Diệp cũng không thích người nọ lắm. Cậu ta còn rất muốn thuê phòng với Tư Đồ Diệp, Lâm Trạch liếc Tư Đồ Diệp, hai người bèn tìm cớ, nói phải quay về khách sạn, tạm biệt người nọ rồi đi ăn vịt quay.

Vịt quay hơi bị ngấy, ăn cũng tương tự với vị ở Trùng Khánh. Đây là lần đầu tiên hai người ăn hàng "chính tông", ban đầu Tư Đồ Diệp muốn mời cậu bạn online kia ăn, thành ra mua vé mua chung phần cho 4 người. Lâm Trạch ăn xong chỉ cảm thấy cả người đều nhợn hết lên, đầu óc sắp bị bánh tráng, vịt quay và thịt vịt lấp đầy rồi. Sau khi về khách sạn, anh nằm trên giường nửa ngày mà vẫn chưa hồi lại, may Tư Đồ Diệp có mang thuốc tiêu hóa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!