Hai người nói linh tinh vài câu, Lâm Trạch hỏi Triệu Vũ Hàng đến Trùng Khánh chơi thế nào, mới phát hiện ra Triệu Vũ Hàng học đại học ở đây, rồi tiếp tục học thạc sĩ và tiến sĩ ở Thượng Hải. Giờ hắn là tiến sĩ, họ còn là bạn học cùng trường ở Trùng Khánh nữa, bởi vậy nên ngay lập tức mối quan hệ của đôi bên trở nên gần gũi thân thiết hơn nhiều. Triệu Vũ Hàng quay lại Trùng Khánh để mở cuộc họp lớp, ở nhà bạn đại học năm ngày liền.
Lâm Trạch nói với hắn rằng, mình đến Bắc Kinh tham dự hội nghị. Triệu Vũ Hàng nhắc tới chuyện gay ở Trùng Khánh nhiều lắm, đa số đều là 0, mà tới cả 1 cũng phần lớn đều khá mềm yếu dịu dàng, hơn nữa điều quái lạ nhất là cứ có cảm giác 1 ở đây "cung không đủ cầu."
Lâm Trạch hỏi: "Thế ở phương Bắc 1 nhiều 0 ít phải không?"
Triệu Vũ Hàng đáp: "Ừ, tôi đã đi qua Hà Nam, Cáp Nhĩ Tân, Liêu Ninh rồi, đàn ông phương Bắc chịu làm 0 rất ít, 1 với 1 ở bên nhau cũng cực nhiều, thuần 0 cũng khác với kiểu ở Trùng Khánh."
Lâm Trạch nói: "Ở Trùng Khánh gay kiểu "nữ tính" cũng nhiều."
Triệu Vũ Hàng: "Có người lại thích dạng như vậy, cảm thấy gay "nữ tính" rất tốt, dịu dàng mềm mại, mang tới cảm giác như phụ nữ."
Đang nói chuyện thì hai người cùng lúc nhìn thấy một người đàn ông trang điểm cực kỳ lòe loẹt đi ra từ nhà vệ sinh, ngay lập tức cùng choáng váng hết hồn.
Triệu Vũ Hàng và Lâm Trạch cùng cười xấu xa rồi phá lên cười nghiêng ngả.
Lâm Trạch biết Triệu Vũ Hàng cũng thích kiểu trai tơ dịu dàng như vậy. Cả hai nói chuyện nửa tiếng đồng hồ, Triệu Vũ Hàng thể hiện rõ sự thẳng thắn bộc trực, không hề lươn lẹo dối trá, Lâm Trạch hỏi gì hắn ta đáp nấy. Hắn ta làm việc tại viện thiết kế ở Bắc Kinh, Lâm Trạch biết tiền lương của nhà thiết kế có học vấn cao đều khá là cao. Triệu Vũ Hàng lại nói tới cuộc thi lấy bằng chứng nhận kiến trúc sư cấp 1, trưng nó trong viện thiết kế thì mỗi ngày đi làm hay không cũng được, có thể coi như là cả năm nằm rỗi song vẫn có thu nhập năm mươi ngàn tệ chảy vào túi.
Triệu Vũ Hàng có bốn chị gái, đều xuất thân từ nông thôn, mỗi người có sở trường riêng. Họ nuôi hắn học đại học, rồi lại giúp hắn học tiến sĩ. Hắn là con út trong nhà, mấy anh rể đều kinh doanh buôn bán ở Bắc Kinh, sản nghiệp hùng mạnh. Anh rể còn cho hắn xe BMW, để nếu hắn không đi làm thì giúp tí việc như là chạy hàng.
Lâm Trạch nghe mà sắp xuất huyết não tới nơi, đúng là học hành tử tế vẫn hơn hẳn, nhưng nghiêm túc mà nghĩ thì thật ra bản thân cũng đâu có kém cỏi gì. Triệu Vũ Hàng lại nói mình cô đơn hiu quạnh quá, Lâm Trạch bèn hỏi hắn ta có bạn trai hay không.
Triệu Vũ Hàng gật đầu, vẻ mặt buồn rầu.
Loa phát thanh ở sân bay đang gọi người, Triệu Vũ Hàng vội nói: "Tôi phải đi trước đây, chốc nữa cậu mới phải đăng ký lên máy bay, ngồi đây có chán không? Hay lại kéo một người qua đây nói chuyện với cậu nhé?"
Lâm Trạch vội bảo không cần, Triệu Vũ Hàng vội gấp rút đi đăng ký. Lúc đi được vài bước hắn ta mới sực nhớ ra một chuyện, bèn quay lại trao đổi số điện thoại với Lâm Trạch, bảo Lâm Trạch đến Bắc Kinh nhất định phải đến chơi với hắn, sau đó chạy như bay đi.
Lâm Trạch nhận ra Triệu Vũ Hàng là một người có giọng nói vang dội sang sảng. Bọn họ nói chuyện lâu ơi là lâu mà hắn toàn chỉ nói tới chuyện bản thân mình, chẳng thèm hỏi Lâm Trạch làm gì luôn. Đàn ông người phương Bắc đều to cao xuề xòa như vậy sao?! Thú vị thật.
Mười phút sau, Triệu Vũ Hàng lại bất lực chạy đến, đưa Lâm Trạch xem thẻ lên máy bay đã được đổi của mình.
Lâm Trạch cười như điên, chuyến bay Triệu Vũ Hàng lại bị delay tới 3 giờ sáng. Công ty hàng không cho phép hắn đổi sang chuyến bay của Lâm Trạch.
"Tốt quá rồi." Lâm Trạch nói: "Tôi đang sợ buồn chán, nào qua đây ngồi đi."
"Cậu làm nghề gì?" Triệu Vũ Hàng hỏi.
"Phóng viên." Lâm Trạch và Triệu Vũ Hàng bắt đầu tán phét với nhau. Lâm Trạch kể lại vài chuyện hồi anh còn đi học. Bởi anh là bạn cùng trường với Triệu Vũ Hàng nên đôi bên có khá nhiều đề tài để nói với nhau, như năm đó thức ăn ở căn tin nào ngon, môn tự chọn của giảng viên nào nổi tiếng nhất. Triệu Vũ Hàng không kìm được cảm thán Trùng Khánh thay đổi dữ dội quá.
Hai người chuyện trò say sưa tưng bừng, nói liên tục từ sảnh sân bay cho tới khi lên máy bay. Triệu Vũ Hàng nhờ tiếp viên hàng không giúp đổi chỗ, họ ngồi xuống vị trí không có người ở phía sau máy bay. Đeo xong dây an toàn, Lâm Trạch lại nói tới chuyện mình tìm việc hồi mới tốt nghiệp.
"Cậu có bạn trai không?" Triệu Vũ Hàng phóng khoáng nói: "Giới thiệu cho cậu một người nhé? Cậu đẹp trai như vậy tới Bắc Kinh khỏi phải lo không tìm được bạn trai…"
Lâm Trạch biến sắc ngay tắp lự, cả hai phấn khởi nói chuyện sôi nổi hào hứng quá, người của cả nửa máy bay này đều đã nghe thấy hết rồi.
"Ôi…" Lâm Trạch chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống luôn cho xong.
"Sao anh quen người yêu anh vậy? Bọn anh yêu nhau mấy năm rồi?" Lâm Trạch tò mò hỏi.
Triệu Vũ Hàng duỗi ngón tay, kể cho Lâm Trạch nghe chuyện của mình. Lâm Trạch nghe được một lúc thì chỉ cảm thấy cuộc đời đúng là quá máu chó.
Không ngờ Triệu Vũ Hàng lại là kiểu trai thẳng bị bẻ cong. Trong một hoàn cảnh đầy bất ngờ tình cờ hắn quen một gay, mới lúc đầu hắn không biết đối phương là gay, thường hẹn người ta cùng đi thể thao, đánh cầu lông, rảnh rỗi thì uống trà, nói chuyện, uống rượu. Một thời gian sau thì đối phương tỏ tình với hắn, Triệu Vũ Hàng cũng chẳng xoắn xuýt băn khoăn gì mấy, đồng ý yêu luôn.
Người yêu Triệu Vũ Hàng cũng có xuất thân tương tự hắn, đều là con nhà nông thôn thi đỗ đại học, dắt díu gia đình tới Bắc Kinh mưu sinh. Nhưng đen đủi là, đối phương không có người thân được như mấy chị của Triệu Vũ Hàng, hơn nữa còn sinh ra trong một gia đình cực phẩm.
Người yêu Triệu Vũ Hàng tên là Tiểu Bạch, sống cũng tạm được ở Bắc Kinh. Công việc của cậu ta, xét về đãi ngộ thì rất tốt nhưng hiềm nỗi áp lực lại vô cùng vô cùng lớn. Cậu ta vừa bị đồng nghiệp gây khó dễ, lại bị sếp hoạnh họe, việc tăng ca cứ dai dẳng không ngừng, mà tăng ca thì lại chẳng có việc gì làm, tối đến sếp buồn buồn lại lôi hết tất cả nhân viên ra họp.
Lâm Trạch nói: "Ặc, tôi sợ nhất kiểu cơ quan như vậy… kiểu sếp thích rảnh rỗi bày vẽ chuyện ra giống thế đều là lũ ngu. Họ không muốn về nhà với vợ nên ở cơ quan hành hạ nhân viên, không cho tan làm, bắt nhân viên phải chơi với mình, cùng đi hát hò uống rượu với bản thân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!