Lâm Trạch gửi cho Duy Duy địa điểm gặp mặt. Anh ngồi trong Starbucks, nhớ đến câu nói của giảng viên truyền thông hồi đại học: Trên thế giới có hai chuyện nếu gặp phải thì nhất định phải cẩn thận, đừng để cảm tính làm lú não mê muội, một là tình yêu, hai là tin tức.
Hai chuyện này đều cần lý trí, thế nhưng, thế nào mới là lý trí?
"Khi bạn hận một người, chớ quên những lúc đối phương đối tốt với bạn. Khi bạn yêu một người, chớ quên những lúc đối phương đối xử tệ với bạn, đó là lý trí. Quốc gia cũng vậy, xã hội cũng vậy, thành phố cũng vậy, chính phủ cũng vậy, gia đình cũng vậy."
Duy Duy đến rồi, Lâm Trạch đưa báo cáo xét nghiệm trong túi cho Duy Duy xem.
Duy Duy là một chàng trai rất sạch sẽ gọn gàng. Cậu mới tốt nghiệp, ở văn phòng thiết kế nội thất làm trợ lý cho nhà thiết kế. Vẻ mặt cậu ảm đạm sầu muộn, lúc nhìn thấy bằng phóng viên của Lâm Trạch và báo cáo xét nghiệm thì nói: "Anh là phóng viên hả, anh đừng đưa tin chuyện của anh ấy nhé, tôi lo sẽ hại chết anh ấy."
Lâm Trạch gật đầu, đáp: "Tôi không có viết tin này đâu, kiểu tin này ai thèm quan tâm, báo giấy cũng không thể lên bài phỏng vấn lạm giao và HIV. Cậu yên tâm, tôi chỉ muốn gặp anh ta mà thôi, muốn nói rõ một số chuyện."
Bấy giờ Duy Duy mới thở phào, Lâm Trạch lại hỏi: "Vẫn còn những người… bị hại khác sao? Ý tôi là những người không biết gì, đã từng ở bên anh ta ấy."
Duy Duy đáp: "Tôi không rõ, một tháng trước anh ta trả lại điện thoại cho tôi, giờ vẫn còn nợ tiền tôi kìa."
Lâm Trạch nhớ tới khoảng thời gian ấy, Tạ Thần Phong nói với anh điện thoại bị trộm rồi, có lẽ là nói dối. Anh hỏi: "Anh ta dùng điện thoại của cậu hả?"
Duy Duy: "Hai năm trước chúng tôi cùng mua điện thoại đôi. Anh ta gửi chuyển phát cho tôi, thế tôi mới biết anh ta vẫn ở Trùng Khánh."
Lâm Trạch gật đầu, nói: "Cậu với anh ta đã yêu nhau bao lâu?"
Duy Duy uống ngụm cà phê, nói: "Chưa tới một năm, sau đó thì chia tay. Tôi có bạn trai rồi, chuyện này anh chớ có nói cho bạn trai tôi nhé."
Lâm Trạch trấn an: "Đừng lo, bạn trai cậu là ai tôi còn chẳng biết. Kể về Tạ Lỗi đi, rốt cục chuyện là sao?"
Tư Đồ Diệp bưng cà phê đến cho Lâm Trạch, liếc bọn họ một cái, Duy Duy nghĩ rất lâu, Lâm Trạch mở lời: "Tôi nói trước nhé."
Lâm Trạch kể lại quá trình từ khi quen biết đến lúc thuê phòng với Tạ Thần Phong một lượt, có thể bởi thái độ của anh rất chân thành nên cuối cùng Duy Duy cũng thả lỏng, không quá phòng bị nữa, bắt đầu kể tất cả những gì cậu ta biết về Tạ Thần Phong.
Bọn họ quen nhau vào ba năm trước, lúc đó Duy Duy vẫn còn học đại học. Cũng như Lâm Trạch, cậu quen Tạ Thần Phong qua diễn đàn gay, tối hôm đó lên giường, sau đó chuyển về sống với nhau. Khi ấy, Tạ Thần Phong mới vào câu lạc bộ Lực Phàm, có công việc ngon nghẻ, lại còn làm người trung gian đưa học sinh năng khiếu thể dục vào học viện rồi ăn hoa hồng.
Lâm Trạch: "Anh ta thật sự là cầu thủ hả?"
Duy Duy gật đầu: "Đúng vậy, anh ta còn có đai đen Taekwondo, anh đừng có đánh nhau với anh ta đấy, anh ta ghê lắm đó. Trước đây anh ta đã từng đá bóng cho đội bóng của nhà tài trợ Hồng Tháp, sau đó huấn luyện viên bọn họ giới thiệu anh ta đến Lực Phàm làm việc. Mấy huấn luyện viên của Lực Phàm đều không thích anh ta, trong đội còn kéo bè kết cánh, mỗi mình anh ta là người Quý Châu, không chơi được với bọn họ.
Sau đó, anh ta cãi nhau với huấn luận viên, đẩy người đó, cuối cùng bảo đi là đi luôn."
Lâm Trạch: "Anh ta đã đánh cậu bao giờ chưa?"
Duy Duy lắc đầu: "Tất nhiên là chưa, lúc bọn tôi bên nhau… anh ta vẫn chưa tới nỗi như vầy."
Sau khi Tạ Thần Phong rời đội bóng thì gã sống dựa vào tiền của đám học sinh thi đại học, vừa giúp anh bạn tìm thí sinh bản địa đồng ý đóng tiền, bên cạnh đó cũng liên hệ với vài giáo viên thể dục của mấy trường trung học Nam Bình, giới thiệu học sinh vào. Trong giai đoạn tốt nghiệp mỗi năm, dựa vào hên xui mà chạy lọt hay không, gã cứ như vậy hai năm liền. Mỗi năm gã cũng phải kiếm được 30-40 ngàn vào khoảng thời gian thi đại học.
Trừ việc đó ra thì gã cứ ở lì trong nhà lên mạng chat chit, xem ti vi suốt.
Duy Duy vẫn liên tục giục gã đi tìm việc, dẫu sao thì không thể cứ mãi như thế được. Nhưng sau khi Tạ Thần Phong nghỉ việc thì đã không đi làm nữa, chẳng biết tâm tính suy nghĩ sao. Duy Duy giục nhiều, Tạ Thần Phong tức lên, bảo cậu đừng có lắm chuyện, bản thân là sinh viên thì lo chuyện gã làm đếch gì?
Lâm Trạch gật đầu: "Cậu làm vậy là đúng."
Duy Duy kể tiếp: "Anh ta có rất nhiều khuyết điểm, bừa bộn bẩn thỉu, ở nhà thì chẳng bao giờ chịu dọn dẹp. Mỗi ngày tôi tan học về nhà, trong nhà đều loạn tùng bậy. Mà chưa kể mấy cái đó, điều khiến tôi ghét nhất chính là… Anh biết không? Anh ta rất thích lên weibo với QQ, diễn đàn tìm… gay, gửi hình hoặc video cho bọn họ xem, nhưng rất hiếm khi gặp mặt."
"Ừ."
Lâm Trạch nhíu mày.
Lâm Trạch cũng biết cái thói này, chẳng lạ gì trong giới gay.
Duy Duy: "Anh ta cũng không muốn 419, nói sao nhỉ? Anh ta rất thích chat video với người khác, chém gió bản thân biết Taekwondo, là cầu thủ đội bóng. Có một vài bé 0 đói khát cực kỳ thích kiểu như anh ta, thường xuyên gọi điện, nhắn tin wechat, nói chung là… theo đuổi, chạy theo anh ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!