Chương 10: (Vô Đề)

Chiều hôm đó mưa tạnh, trời lại nắng chói chang rực rỡ như mọi khi, chiếu rọi cả con phố dài, thế nhưng Lâm Trạch mãi chẳng nhận được điện thoại của Tạ Thần Phong.

Anh gửi tin nhắn cho gã, gọi mấy cuộc điện thoại lận, nhưng đều tắt máy.

Hay ngủ mất rồi? Lâm Trạch nghĩ bụng có lẽ uống xong thuốc cảm Tạ Thần Phong buồn ngủ quá, về nhà rồi ngủ tiêu luôn.

Thôi, để ngày mai xem sao. Lâm Trạch về nhà tắm rửa, vào nhà vệ sinh hai lần, đúng là anh vẫn chưa thể quen với cảm giác làm 0, nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này có thể ở bên Tạ Thần Phong, tâm trạng anh lại vui vẻ phơi phới hẳn ra.

"Khi nào thuê nhà giờ?" Lâm Trạch hỏi.

Trịnh Kiệt đang ăn tối, nghển mắt nhìn anh, nói: "Tùy, ông quyết đi."

Giờ bọn xã hội đen đòi nợ đã biết chỗ họ trọ, Lâm Trạch bèn nói: "Tìm phòng ở Nam Bình nhé?"

Trịnh Kiệt: "Chỗ làm mới của ông đâu có ở Nam Bình?"

Lâm Trạch đáp: "Tôi chuyển một chuyến tàu trên không là tới rồi, không sao."

Trịnh Kiệt: "Trọ ở vị trí giữa ấy, tốt nhất là khỏi phải chuyển xe."

Lâm Trạch đáp: "Có sao đâu, chỗ làm của ông với Tạ Thần Phong đều ở Nam Bình, mỗi mình tôi có thể điều chỉnh mà. Hơn nữa, tôi vẫn làm phóng viên, không cần đi làm đúng giờ, với cả không chừng bên tòa soạn còn cấp xe cho tôi cũng nên."

Trịnh Kiệt ồ lên tiếng, hỏi: "Bao giờ ông thi lái xe? Tôi đếch đi làm nữa, làm tài xế của ông cho! Có tuyển tài xế không?"

Lâm Trạch: "Không có phụ cấp tiền tài xế đâu, tôi phải tự đi thi thôi."

Trịnh Kiệt: "Vậy cũng ngon rồi, ông có xe thì cuối tuần mọi người có thể cùng đi chơi với nhau."

Lâm Trạch ừ tiếng, hỏi ý kiến Trịnh Kiệt: "Tạ Thần Phong chuyển qua ở cùng chúng mình, ông thấy có được không?"

Trịnh Kiệt ăn no, rút điếu thuốc hút, thỏa mãn đáp: "Ôi thế nào chẳng được, ông thích là ok, cơ mà đừng có đánh nhau trong nhà đấy."

Lâm Trạch cười: "Anh ấy không dám đánh tôi đâu."

Trịnh Kiệt hoài nghi nhìn Lâm Trạch, hỏi: "Tối qua bọn ông thuê phòng rồi đúng không?"

Lâm Trạch: "Tất nhiên."

Trịnh Kiệt không nói gì nữa. Tối hôm qua Lâm Trạch không nghe những cú gọi liên hồi của Trịnh Kiệt, anh biết Tạ Thần Phong để lại ấn tượng rất tốt cho Trịnh Kiệt, thậm chí y không trách anh sa đọa, có thể nhận ra Tạ Thần Phong đã được Trịnh Kiệt chấp nhận.

Lâm Trạch nói: "Chắc anh ấy sẽ hơi bừa bộn, nhưng tôi sẽ nhắc nhở anh ấy."

Trịnh Kiệt nói: "Không sao, đàn ông cả mà, ông nhắc anh ta là được."

Lâm Trạch ừa cái, thu dọn bát đũa, mở máy tính lên tìm nhà trọ, nghĩ thầm thuê một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách là okie. Lần này chuyển nhà, tuyệt đối không thể để mẹ Trịnh Kiệt biết được địa chỉ. Mọi người sống cùng nhau, sau này Trịnh Kiệt thích cô gái nào đó, nếu không có chỗ ở, chỉ cần đối phương chấp nhận anh và Tạ Thần Phong thì có thể tạm đến đó ở trước.

Lâm Trạch chấm được một căn phòng nom khá ổn, đồ đạc trong nhà đã đầy đủ cả, có điều hòa có phòng bếp, tiền thuê chỉ có hai ngàn hai một tháng. Chỉ cần tiết kiệm tiền ăn uống tí, như tự mình nấu ăn này, rồi để Tạ Thần Phong mang ít rau trộn chỗ nhà ăn của trường về, thế là đủ, với cả như vậy lại có thể giúp Trịnh Kiệt đỡ được mấy trăm tiền đi lại.

Đây quả đúng là cả sự nghiệp lẫn tình yêu đều đơm hoa kết trái, tương lai Lâm Trạch ngập tràn ánh sáng rực rỡ.

Tối hôm đó, Lâm Trạch lại gọi điện cho Tạ Thần Phong, đối phương vẫn tắt máy.

Chẳng lẽ Tạ Thần Phong ngủ như chết rồi đến tối cũng chẳng ăn luôn? Thôi, gã chừng ấy tuổi rồi, đói vài bữa cũng chẳng chết được, ngày mai nếu Tạ Thần Phong vẫn tắt máy thì anh sẽ qua trường học tìm.

Lâm Trạch lăn lộn tới lui trên giường, thao thức nghĩ về đêm quấn quýt triền miên hôm qua. Đó là thứ cảm giác khiến anh đắm đuối mê muội điên cuồng, chẳng gì có thể sánh nổi, sau này có thể cùng ngủ với Tạ Thần Phong hàng ngày rồi.

Rạng sáng lúc 4 giờ, Tạ Thần Phong vẫn chưa tỉnh dậy, Lâm Trạch nửa ngủ nửa tỉnh. Qua một đêm dài, đến 8 giờ sáng ngày hôm sau, anh lại gọi cho Tạ Thần Phong, vẫn tắt máy! Lâm Trạch thật sự không chịu nổi nữa, dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp, lần này anh ngủ rất say.

Lúc tỉnh dậy thì đã là 5 giờ chiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!